Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 9 - Chương 6: Công lược lão xử nam 700 năm trước

Quyển 9 - Chương 6: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 6: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Ngày hôm sau, cũng là một ngày đẹp trời, thời tiết nắng ráo.
Lúc ánh mặt trời cao đến ba sào chiếu lên giường, nhóc con co thành một đống trong chăn mới nhúc nhích. Sau đó, một cái đầu nhỏ nhô ra khỏi chăn, tóc tai rối bù xù, ánh mắt còn vô cùng mơ màng. Sau khi mê man một lúc lâu nữa, nó đột nhiên ý thức được không thấy người bên cạnh mình đâu nữa rồi, liền cuống cuồng ngồi dậy khỏi giường.
Vì vậy lúc Phong Quang bê cháo và bánh bao đi tới, liền thấy cô bé trên giường đang nhìn khắp nơi, cô cười nói:
"Muội đang tìm ta sao?"
"Tỷ đi đâu thế!"
Tiểu nha đầu vén chăn lên đứng ở trên giường, nổi giận.
Phong Quang làm như không thấy nó tức giận, đặt đồ lên bàn chậm rì rì nói:
"Đi lấy đồ ăn sáng cho muội."
"Đồ ăn sáng..."
Tiếu Tiếu ôm bụng, sau đó chậm rãi nhớ ra hôm qua mình cũng chưa ăn tối, còn leo núi một đêm nữa, bây giờ thật sự là đói cần cào ruột gan rồi.
"Này, đợi đã."
Phong Quang thấy nó muốn nhảy xuống giường, vội vàng đi tới nói:
"Mặc quần áo cho tử tế, đi giày vào đã, sau khi rửa mặt xong rồi hãy ăn."
Tiếu Tiếu chu môi, đến lúc nó thật sự được ăn sáng đã là nửa nén hương sau rồi.
Phong Quang ngồi ở bên cạnh nó, thấy nó ăn ngon, tâm tình cũng rất tốt:
"Tiếu Tiếu, muội nói muội là vì tìm mẹ mới đến Huyền Môn, nhưng muội không biết mẹ muội tên là gì thì tìm thế nào chứ?"
Tiếu Tiếu nuốt một miếng bánh bao xuống:
"Mẹ muội nhìn thấy muội sẽ biết muội là con gái của mẹ, bởi vì các thúc thúc nói, máu mủ... gì đó..." "Đúng đúng đúng! Chính là câu này, máu mủ tình thâm. Cho dù mẹ không biết Tiếu Tiếu lớn lên trông như thế nào, mẹ cũng sẽ thích muội thôi."
Phong Quang thật muốn nói một câu tiểu nha đầu lấy đâu ra tự tin vậy, nhưng thấy bộ dạng ấy của nó, cô lại không nỡ đả kích, chỉ nói:
"Tiếu Tiếu, đợi lát nữa ta sẽ đưa muội xuống đỉnh Hạo Miểu."
Cái tay cầm thìa của Tiểu Tiểu khựng lại một chút, yếu ớt nói:
"Muội biết rồi..."
"Hôm nay muội không đi học bài học sáng cũng không cần lo lắng bị phạt, ta đã nói với các sư đệ của Giới Luật Đường là muội ở chỗ ta rồi."
Nó cúi đầu buồn bực:
"Vâng."
Phong Quang thở dài:
"Tiếu Tiếu, ba ngày sau chính là đại hội bái sư, muội không thể chơi đùa nữa, tranh thủ để lại hình tượng tốt cho sư phụ của muội, biết chưa?"
"êm"
"Muội không nỡ xa ta đấy à?"
"Muội không có đâu!"
Tiểu nha đầu vừa rồi còn mặt ủ mày chau đã kích động đứng lên:
"Chỉ là muội... chỉ là muội sợ sẽ tìm phải một sư phụ rất nghiêm khắc mà thôi."
Phong Quang chỉ cười không nói gì.
Bữa ăn này của Tiếu Tiếu mất nửa tiếng. Phong Quang xoa đầu nó, trong lòng phiền muộn. Cô ngược rất muốn nhận nó làm đồ đệ nhưng cô có nhiệm vụ trên người, không có thời gian để dạy dỗ nó, chỉ có thể nhẫn tâm đưa nó về thôi.
Sau khi Tiếu Tiếu trở về, lúc Phong Quang trở lại đỉnh Hạo Miểu đã là buổi chiều rồi. Đỉnh Hạo Miểu vẫn là đỉnh Hạo Miểu quạnh quẽ như cũ.
Trên đỉnh núi bình thường sẽ có gió lạnh, như có cảm giác, Phong Quang lấy Hàn Uyên Kiếm ra, cũng không biết hôm nay người đối diện có còn ở đó hay không nữa. Cô nhìn thanh kiếm trước mắt, thầm nghĩ mình đã buồn chán đến mức này rồi à? Cô rất mệt tâm thở dài một cái.
Ai ngờ đối diện có người đáp lại:
"Cô nương hôm nay có tâm sự à?" "Hoá ra huynh ở đó à."
"Giờ này mỗi ngày ta đều luyện kiếm trên đỉnh núi, không khéo nghe được tiếng của cô nương"
"Đại đệ tử huynh đúng là chăm chỉ khiến ta phải hổ thẹn mà."
"Cô nương nói đùa rồi, ta gánh chức trách kế nhiệm chưởng môn, nếu không chăm chỉ, chỉ sợ khó có thể đảm đương nhiệm vụ lớn."
Người đàn ông tên Phương Việt nói:
"Cô nương hôm nay than thở là vì chuyện gì thế?"
"Ta gặp một đứa bé sáu bảy tuổi, nhìn rất đáng yêu, tuy nói tính tình được nuông chiều chút, có điều vẫn khiến ta quý mến."
"Cô nương rất thích đứa bé đó à?"
*x*wx*xx*x*x*x*x**
"Đúng thế, vô cùng thích."
Phong Quang xoắn xuýt:
"Nhưng ta cảm thấy kỳ quái, sao ta lại thích đứa bé đó như vậy cơ chứ?"
"Tuy ta cũng không hiểu, nhưng có lẽ, các cô nương đều thích những gì đáng yêu, giống như sư muội của ta thích cún con, mèo con ấy, cô nương đương nhiên sẽ thích trẻ con đáng yêu rồi."
"Ta hiểu ý huynh nói, chính là tình mẹ đại phát."
Phong Quang sờ cằm trêu chọc:
"Không tệ nha, đến tiểu sư muội của huynh thích cái gì huynh cũng đều biết cả, còn nói giữa hai người không có gì."
Hắn ho khẽ:
"Khu... cô nương thận trọng lời nói."
"Sợ cái gì, bên chỗ ta chỉ có một mình ta thôi, bên chỗ huynh cũng không có người khác chứ?"
"Chỉ có một mình ta."
"Vậy không phải là được rồi sao. Con người ấy mà, có thể biết rõ ràng mình thích cái gì cũng là một chuyện đáng để vui mừng rồi, nếu đã thích vậy thì cố lên, đừng có để lỡ."
"Nghe cô nương nói, hình như cô có chút hoang mang?"
"Ta có thể có cái gì mà hoang mang chứ, chẳng qua chỉ là nói ra cảm xúc trong lòng mà thôi. Ta và huynh không giống nhau, ta là có nhân duyên "Nhân duyên trời định?"
"Đúng thế."
Phong Quang lười đứng, biến ra một cái ghế mây. Cô nằm ở trên ghế mây, nhìn bầu trời mây trắng nhẹ bay, lười biếng nói:
"Ta đang đợi một nam nhân tên là Sở Du, ở tương lai, nam nhân đó sẽ trở thành trượng phu của ta."
Lời nói của cô tràn đầy tự tin, không lo lắng có chút sai khác nào.
Bên kia kiếm Hàn Uyên, nam nhân đó im lặng rất rất lâu.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Uyên Kiếm:
"Phương Việt, huynh rời đi rồi à?"
Một lát sau, bên kia trả lời:
"Ta vẫn ở đây."
"Vậy sao đột nhiên huynh lại im lặng thế?"
"Ta chỉ là nghỉ ngờ, vì sao cô nương lại nói cái người tên Sở Du đó là nhân duyên trời định của cô thôi?"
Giọng hắn dịu dàng, cũng thật sự mang theo chút không rõ.
"Đó là bởi vì ta từng nhìn qua gương tam sinh rồi."
Câu này là cô bịa ra, Sở Du là nhân duyên trời định của cô, đương nhiên là bởi vì mục tiêu nhiệm vụ của cô là Sở Du rồi.
Phương Việt lại dừng lại một lúc:
"Có lẽ, cái người tên Sở Du đó sẽ không thích cô nương đâu."
"Không thích cũng không sao, ta cố gắng tu luyện đến kỳ Nguyên Anh không phải là vì nói đạo lý với hắn, nếu như hắn không thích ta, vậy ta sẽ trói hắn lại ngủ rồi nói, tục ngữ nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà."
"Cô nương... thật quyết đoán."
Hình như hắn nghĩ rất lâu mới kìm nén ra được một câu khen ngợi.
Phong Quang cười hì hì một tiếng:
"Loại chuyện tình cảm ấy mà, chính là không thể do dự thiếu quyết đoán được, đã nhắm được rồi, vậy thì phải nhanh chóng ra tay, chúng ta nên ôm một loại tâm thái như vậy. Cho dù người đó không thích huynh, huynh cũng phải làm cho người đó yêu cơ thể của huynh, như vậy người đó sẽ không nỡ rời đi."
Thật ra lời này là cô ỷ vào người đối diện không thể biết cô nên mới muốn chém thế nào thì chém. Hắn im lặng một lát:
"Phương Việt thụ giáo."
Chuyện sau này cũng sẽ chứng minh, hắn thật sự thụ giáo rồi.
Đáng tiếc bây giờ Phong Quang vẫn không rõ cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, cô tiếp tục truyền thụ mấy cái tư tưởng xiêu vẹo trong văn đồi trụy cô đã từng đọc kia:
"Ta nói với huynh này, nữ nhân đều thích nam nhân dịu dàng bá đạo. Bình thường sống chung với nhau vô cùng dịu dàng, lúc ở trên giường hắn phải vô cùng bá đạo. Đối xử với người yêu như ánh nắng ấm áp mùa xuân, đối xử với những người phụ nữ khác quyết đoán vô tình, như gió thu cuốn lá rụng. Bất luận là nữ nhân nào, sau khi biết địa vị của mình ở trong lòng đối phương là đặc biệt, đều sẽ không khống chế được mà động lòng"
".. Vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận