Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 13 - Chương 27: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Quyển 13 - Chương 27: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 27: Công lược người đàn ông đuôi rắn
Dù thời đại nào thì đồng tính luyến ái cũng khó được nhiều người chấp nhận. Trần Hải Đường cũng không hổ là Trần Hải Đường, từ trước đến nay cô ta không phải là một người quang minh chính đại gì cả, vì chia rẽ Triệu Ích và Đường Tiểu Nhạc, cô ta có thể bất kể tất cả thủ đoạn, ví dụ như trắng trọn theo đuổi Triệu Ích.
Trần Hải Đường không hề cho là mình bỉ ổi, cô ta cảm thấy mình làm như vậy, nhìn từ một mặt khác, không phải cũng là đang khảo nghiệm tình cảm của Triệu Ích đối với Đường Tiểu Nhạc sao? Nhưng Triệu Ích thật sự là một người đàn ông sỉ tình giống như trong miệng người khác, đối với Trần Hải Đường, hắn ta vẫn luôn không coi ra gì.
Thế nhưng đây cũng là xem ra mà thôi.
Trần Hải Đường có gia thế lớn hơn Đường Tiểu Nhạc, Triệu Ích xuất thân bình thường, nếu như ở bên Trần Hải Đường, vậy hắn ta có thể bớt đi được hai mươi năm phấn đấu. Triệu Ích không phải là thánh nhân, cho dù hắn ta biết cô gái mình yêu là Đường Tiểu Nhạc, nhưng hắn ta vẫn lựa chọn ra tay.
Có lẽ sẽ có người sẽ nói, nếu Triệu Ích muốn ở bên Trần Hải Đường, vậy hắn ta hoàn toàn có thể chia tay với Đường Tiểu Nhạc mà, nhưng Triệu Ích là ai cơ chứ? Hắn ta là tình thánh trong miệng người khác, quyết chí thề không thay đổi, không tham tài sản của bạn gái, đây chính là cái mác của hắn ta. Cách thức để ở bên Trần Hải Đường có rất nhiều loại, nhưng tuyệt đối không phải là cách hắn ta vứt bỏ Đường Tiểu Nhạc.
Huống hồ... Đường Tiểu Nhạc là cô gái hắn ta thích, hắn ta làm sao có thể nhìn Đường Tiểu Nhạc chia tay mình rồi sẽ ở bên người đàn ông khác được.
Đoạn phía sau này, là Trần Hải Đường nghe được từ trong miệng Triệu Ích.
Phong Quang oán trách trong lòng:
"Cái tên Triệu Ích này đầu óc có vấn đề à?"
"Hắn đúng là có bệnh, còn bệnh không nhẹ."
Trần Hải Đường nói:
"Người khác nói Tiểu Nhạc là nhảy lầu tự sát, nhưng tôi căn bản không tin, cho nên tôi càng ra sức tiếp cận Triệu Ích, chính là muốn tìm ra nguyên nhân cái chết thật sự của Tiểu Nhạc. Đúng như dự đoán, bây giờ Triệu Ích Trần Hải Đường cười có ý tứ, chính là vào mấy ngày trước, lúc cô ta đến nhà Triệu Ích, cuối cùng đã phát hiện rồi. Cũng không biết có phải là người trong lòng không bình thường đều có thói quen viết nhật ký không, tóm lại cô đã tìm được nhật ký của Triệu Ích thật. Ở trong đó ghi lại tình yêu của hắn ta dành cho Đường Tiểu Nhạc, cũng ghi lại khát vọng đối với quyền thế và tất cả hành động của hắn ta nữa.
Nghe thấy người đàn ông tỉnh thần có vấn đề Triệu Ích này lại có thói quen viết nhật ký, vẻ mặt Phong Quang có chút kỳ quái, cô sờ cằm nói:
"Thế giới của người biến thái tôi thật sự không thể hiểu được, nhưng mà... tại sao Đường Tiểu Nhạc lại không đi tìm Triệu Ích báo thù, mà là tìm đến cô."
Lần này người mở miệng trả lời là Đường Tiểu Nhạc:
"Tôi tưởng Triệu Ích là vì Hải Đường mới đối với tôi như vậy... cho nên tôi muốn tìm Hải Đường trước, sau đó mới đi tìm Triệu Ích."
Kết quả Đường Tiểu Nhạc không ngờ, đêm hôm đó, cô ấy vừa xuất hiện ở trước mặt Trần Hải Đường, vốn định hù dọa cô ta một chút trước, người ta lại thật sự kinh sợ nhảy lên khỏi giường, sau đó ôm lấy cô ấy. Quan trọng là mặt cô ấy đầy máu tươi, vẫn là dùng bộ dạng lúc chết đến gặp Trần Hải Đường, bởi vì phản ứng của cô ta mà Đường Tiểu Nhạc còn đần mặt ra, sau đó nhìn thấy trong phòng Trần Hải Đường treo toàn ảnh của mình.
Trước kia Đường Tiểu Nhạc chỉ coi Trần Hải Đường là một đại tiểu thư độc ác, bây giờ thì nhận thức của cô ấy với Trần Hải Đường đã hoàn toàn thay đổi.
Trần Hải Đường nào phải là đại tiểu thư độc ác gì? Rõ ràng chính là một nữ biến thái!
A, đây đúng là một thế giới biến thái đi đầy đường mà!
Phong Quang cảm khái.
*x*+*xx*x*x*x**
Trần Hải Đường lại nói mấy câu với Phong Quang, rồi cùng Đường Tiểu Nhạc rời đi.
Trước khi bọn họ đi, Phong Quang còn hỏi:
"Vậy sau này hai người định làm thế nào? Dù sao..."
"Tôi biết cô muốn nói cái gì."
Trần Hải Đường nhìn Đường Tiểu Nhạc một cái, cười thoải mái nói với Phong Quang:
"Thật ra thì sự khác biệt giữa người và ma đều là vì người mà khác cô ấy là người hay ma có cái gì khác nhau? Đợi đến tương lai tôi chết đi rồi, tôi cùng cô ấy đến địa phủ là được."
Phong Quang nhất thời không biết nên nói cái gì, cô suy nghĩ một chút, lấy một lá bùa ra đưa cho Trần Hải Đường:
"Đây là bùa ẩn nấp, chỉ cần đeo nó thì quỷ sai sẽ không phát hiện ra tung tích của Đường Tiểu Nhạc. Tôi cũng không biết làm như vậy có đúng hay không... Tóm lại nếu hai người cảm thấy như bây giờ rất tốt, vậy tôi cũng chỉ có thể giúp hai người đến vậy thôi."
"Cám ơn cô, Hạ Phong Quang."
Trần Hải Đường nhận lấy lá bùa, chân thành cảm ơn:
"Sau này Hạ gia các cô có làm ăn phi pháp chỗ nào, tôi sẽ kêu ba tôi nhắm một mắt mở một mắt."
Nói xong, cô ta cùng Đường Tiểu Nhạc rời đi.
Khóe mắt Phong Quang giật giật, cái gì gọi là Hạ gia bọn họ có làm ăn phi pháp? Ba mẹ cô làm ăn từ trước đến nay đều sẽ không để lại cái đuôi cho người khác nắm biết không hả?
Đợi đã... nói như vậy hình như cũng không đúng.
Phong Quang còn đang xoắn xuýt ở đó, thình lình có một bàn tay giơ ra trước mặt, tiếng một người đàn ông đồng thời vang lên:
"Lần này là vị sữa, ăn không?"
Phong Quang nhìn hạt dưa trong lòng bàn tay người đàn ông, lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn. Hắn vẫn mỉm cười như trước đây, vĩnh viễn đều là hoàn mỹ mê người như vậy.
Vẻ mặt cô bừng tỉnh trong phút chốc, cuối cùng cũng kéo khóe miệng lên:
"Không cần đâu, gần đây tôi không thích ăn hạt dưa nữa."
"Vậy sao?"
Ý cười của Vân Tế nhuốm thêm chút đau khổ, hắn thu tay lại, chậm rãi nói:
"Khoảng thời gian gần đây tôi về Ma giới, muốn tìm xem có cách nào có thể làm em tỉnh lại được không. Tôi rất xin lỗi vì đã bỏ lỡ thời gian em xuất viện."
"Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng đã khỏe rồi."
Phong Quang nhún vai, trong thái độ tràn đầy ta đây rất ổn, cô cười nói: đây."
"Phong Quang... em nhất định phải dùng thái độ lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi sao?"
"Lạnh lùng? Có phải học trưởng nhầm rồi không, không phải trước kia là anh yêu cầu tôi gọi anh là học trưởng sao? Học trưởng lớn hơn tôi ba khóa, tôi gọi anh một tiếng học trưởng cũng không có gì không đúng."
Vân Tế cười khổ:
"Em nói đúng."
"Vậy không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Lúc cô sắp đi lướt qua vai hắn, cổ tay cô bị hắn nắm lại.
Ý cười trên môi Vân Tế rất mê người, nhưng cũng có thêm một loại sức hấp dẫn làm cho người khác cảm thấy đau lòng:
"Phong Quang, em đang trách tôi, đúng không?"
"Không, tôi không trách anh, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, mỗi người đều chỉ có thể dựa vào bản năng mà đưa ra lựa chọn. Anh thích Yên Vũ, anh cứu em ấy cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Cô biểu hiện bản thân là người hiền lành, rất hiểu lòng người, cũng vô cùng rộng lượng, không thấy một phần so đo và bất mãn nào trong thái độ, đáng ra Vân Tế nên yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại càng cảm thấy buồn phiền trong lòng.
Hắn siết chặt bàn tay đang nắm cổ tay cô:
"Tôi phải làm như thế nào... em mới có thể tha thứ cho tôi?"
"Học trưởng không có lỗi với tôi thì tha thứ cái gì chứ?"
Phong Quang cười, đồng thời cũng rút tay mình ra:
"Học trưởng đừng nói đùa nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận