Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 12: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 12: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 12: Công lược sư phụ song tu
Mức độ không biết xấu hổ của Ngư Côn đã không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả. Nếu nói là ngang ngược, vô lý, vô lại thì còn dễ ứng phó, nhưng khổ nỗi hắn lại là loại người không biết xấu hổ, cho dù có đấm hắn một quyền, hắn cũng có thể cợt nhả mà ghé sát mặt lại.
Từ trước đến nay Phong Quang ghét nhất chính là loại người này. Cô lập tức đứng lên xoay người bỏ đi.
"Ôi! Mỹ nhân!"
Ngư Côn cũng đứng lên, cầm lấy tay Phong Quang mà nói:
"Chuyện này cô mặc kệ sao?"
"Chuyện gì mà lại cần ta quản?"
Phong Quang hết sức khó hiểu, cô muốn rút tay ra nhưng không rút được, vì thế cô lại trừng mắt nhìn hắn một cái, hy vọng hắn có thể tự giác mà chủ động buông tay.
Thứ gọi là tính tự giác này, Ngư Côn trước nay đều không có. Ngược lại, tựa như không hề thấy được vẻ bất mãn của Phong Quang, hắn không tim không phổi cười nói:
"Mỹ nhân, cô xem, người đàn ông kia vẫn tưởng mình là con dê đó."
Phong Quang nhìn người đàn ông đang quỳ rạp ăn cỏ trên mặt đất, lục lạc trên cổ tay cô lại vang lên, trong mắt người đàn ông kia liền có tiêu cự, cả người tựa như mất hết sức lực mà ngã trên mặt đất, cố sức phun đám cỏ trong miệng mình ra.
Phong Quang nói:
"Ngươi có chuyện gì liền hỏi hắn là được, bổn tiểu thư không muốn quản chuyện dư thừa. Buông tay."
"Không có mỹ nhân ở đây, an toàn của chúng ta không được bảo đảm."
Ngư Côn lại kéo tay Phong Quang, cười tủm tỉm đi tới trước mặt người đàn ông ngã trên mặt đất,"Nói đi, ngươi là ai?"
Người đàn ông kia nằm trên đất, nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh hoảng. Vừa rồi hắn ta bỗng cảm giác được mình biến thành một con dê, nhất định là bọn họ dùng yêu pháp gì đó.
Phi Tử Diên cũng đã đi tới, nàng ta cố bày ra dáng vẻ hung ác mà nói:
"Ngươi mà không nói, có tin chúng ta sẽ giết ngươi không?" vẫn ngậm miệng không nói, nhìn dáng vẻ như đã không tiếc mạng. Nhưng đúng lúc này, một phụ nhân ôm con chạy vào từ ngoài cửa, nàng ta quỳ xuống trước mặt ba người Phong Quang, dập đầu khóc ròng nói:
"Xin các vị tha cho tướng công nhà ta, muốn giết cứ giết ta là được!"
Đứa trẻ trong lòng nàng ta có đôi mắt rất ngây thơ, nhưng nó lại nhìn ba người Phong Quang bằng ánh mắt sợ hãi.
Lần này Phi Tử Diên không bị mắc lừa, nàng ta nói:
"Chính ngươi giả bộ đáng thương lừa chúng ta, nên mới khiến chúng ta bị đánh lén, còn bị trói lại. Các ngươi muốn nấu chúng ta ăn thịt, còn muốn chúng ta thương xót mà buông tha các ngươi sao?"
"Cố ý lừa gạt cô nương và công tử là chúng ta không đúng."
Phụ nhân kia lại khóc càng thêm dữ dội, nàng ta ôm chặt đứa con trong lòng,"Nhưng thật sự con chúng ta đã đói đến không chịu nổi. Các vị cũng có thể nhìn thấy, dọc con đường này, ngay cả rễ cây cũng đã bị người ta đào lên ăn. Chúng ta thật sự không có cách nào..."
Bé gái nàng ta ôm trong lòng nhìn khoảng bốn năm tuổi, xanh xao vàng vọt, tóc khô vàng. Dáng vẻ suy dinh dưỡng này quả thật đúng như lời phụ nhân kia nói.
Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng,"Các vị muốn trách thì trách ta đi. Ta không nên nổi ý định giết chóc, có bị phạt cũng là đương nhiên, chỉ xin các người có thể buông tha cho vợ con ta, ý định này do một mình ta nghĩ đến, bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ thôi."
Nói xong, người đàn ông này liền bò dậy, dập đầu vang thành tiếng.
Tâm tình Phi Tử Diên chợt trở nên vi diệu, dáng vẻ có tình có nghĩa của một nhà ba người này lại khiến nàng ta giống như một tiểu nhân vô tình vô nghĩa vậy.
Lúc này, giọng Phong Quang vang lên với vẻ kỳ quái,"Nếu vì con gái các ngươi đói đến không chịu nỗi, các ngươi mới tìm mọi cách kiếm đồ ăn cho cô bé, phu thê các ngươi yêu thương con mình như vậy, sao không tự mình cắt thịt cho con ăn, mà lại muốn đi gây tai họa cho người khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận