Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 41: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 41: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 41: Công lược đại thần e-sport
Nụ hôn của Nhan Phi không ôn nhu giống như con người cô ấy, mà tràn ngập bá đạo và sự áp bức không cho phép cự tuyệt. Rất khó tưởng tượng một người như cô ấy cũng sẽ có một mặt khác biệt như vậy, nhưng hiện giờ, cô ấy lại đang hôn Phong Quang với vẻ khác lạ như thế.
Phong Quang bị động tiếp nhận nụ hôn cực kỳ nhiệt liệt này, cô thậm chí còn không có sức lực mà đáp lại. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã hoàn toàn bị Nhan Phi công thành đoạt đất. Nhan Phi ôm lấy thân thể dần dần mềm nhữn của
Phong Quang, dường như qua một lúc lâu sau, chờ đến khi Nhan Phi đại phát từ bi buông cô ra, cô đã như không thể nào thở nổi.
Nhan Phi khẽ cười một tiếng, dùng ngón tay nâng cằm Phong Quang lên, dán môi vào môi cô, hỏi:
"Có chán ghét không? Khi tôi làm với em chuyện thân mật như vậy..."
"Không."
Phong Quang khế lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ, cô nhìn Nhan Phi, càng nhìn càng thấy Nhan Phi thật sự đẹp đến mức đi sâu vào lòng người. Cô vui sướng chớp mắt, nhón mũi chân chủ động hôn lên môi Nhan Phi, tiếp theo cô lại ngượng ngùng che miệng, chỉ chừa lại đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương.
Khóe môi Nhan Phi khẽ cong thành một nụ cười tươi đẹp, cô ấy thấp giọng hỏi:
"Thẹn thùng sao?" Phong Quang gật đầu.
"Có gì mà phải thẹn thùng chứ?"
Nhan Phi ôn nhu vỗ về gương mặt Phong Quang, ánh mắt ấm áp say lòng người,"Tôi sẽ không chê cười Phong Quang. Em nguyện ý thân mật với tôi, tôi rất thích."
"Em cũng thích. ."
Nói xong, Phong Quang liền ôm chặt eo Nhan Phi, cô nhẹ nhàng thở ra, may mắn nói:
"Em vốn dĩ cho rằng... sau khi chị nghe em nói, sẽ cự tuyệt em... còn chán ghét em nữa..."
"Tôi cũng lo lắng giống như Phong Quang vậy."
Nhan Phi chậm rãi nói:
"Nhifno vẫn may chúng †a tâm ý tưởng thông" Phong Quang lại cười hì hì hỏi:
"Vậy chị thích em từ khi nào?"
Trước khi có được câu trả lời, tâm tình của cô bất an kỳ lạ, mà hiện giờ khi có được đáp án mình muốn, cả người cô nhẹ nhõm, cũng có thể yên tâm hỏi ra tất cả những điều trong lòng mình muốn biết.
"Có lẽ là... lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang"
"Lần đầu tiên?"
Phong Quang nghĩ một chút, tiếp theo liền nhíu mày,"Lúc ấy cả người em đều bị mưa xối ướt, muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu, sao chị lại thích em được?"
"Tuy rằng chật vật, nhưng cũng là dáng vẻ chật vật cực vừa lòng tôi..."
Vào giờ phút này, ý cười trong mắt Nhan Phi cực kỳ chân thật, mà giọng nói trìu mến của cô ấy cũng trở nên càng thêm quyến rũ.
Khi đó trời mưa lớn như vậy, người đi trên đường thật sự rất ít, Phong Quang không che dù lại một mình thất thần đi trong mưa, cả người cô ướt đẫm. Nhưng lúc nhìn thấy Nhan Phi, tất cả ý thức của Phong Quang lại trở về, tràn đầy vui vẻ nhìn chăm chú vào cô ấy.
Khi Phong Quang nhẹ nhàng nói ra câu "Chị rất đẹp" kia, Nhan Phi chợt có một loại ảo giác, rằng trên thế giới này chỉ còn lại có hai người các cô mà thôi.
Các cô được số phận định trước sẽ gặp mặt, bất luận hoàn cảnh có ác liệt thế nào, bất luận thế giới này có nhiều người không được như ý ra sao, các cô cũng nhất định sẽ tương ngộ.
Có lẽ khi đó, người khác chỉ thấy được một thiếu nữ chật vật mà thôi, nhưng vào lúc thiếu nữ chật vật đó nhìn về phía Nhan Phi, cô ấy lại thấy được trong đôi mắt ấy... một thế giới dẫn dụ cô ấy tiến vào.
Nhan Phi muốn độc chiếm ánh mắt chăm chú nhìn mình kia. Đây có phải là nhất kiến chung tình? Nhan Phi không biết. Cô chỉ biết rằng, chuyện phải có được Phong Quang đã được... quyết định ngay từ ánh nhìn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận