Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 31: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 31: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 31: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Chỉ thoáng chốc, cảm giác nguy hiểm của Phong Quang lập tức trào ra. Cô xoay người liền thấy khuôn mặt tươi cười của người đàn ông ấy, giờ mà muốn rời khỏi vòng ôm của hắn thì đã không còn kịp.
Kỳ Vị nhanh tay tóm lấy cổ tay cô, một tiếng cười khế tràn ra khóe miệng,"Phong Quang, em muốn chạy trốn Sao?"
Cô đương nhiên muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát được. Hiện tại, điều duy nhất khiến cô có dũng khí để tiếp tục đối mặt với người đàn ông này, đơn giản là cô ỷ vào việc dù có tử vong, thì cũng chỉ là trở lại không gian màu trắng của Hệ thống chủ.
Đúng vậy, cô sẽ tử vong ở thế giới này, nhưng có thể sống lại ở một thế giới khác. Cho nên, cô sợ cái gì đây?
Phong Quang bỗng nhiên bình tĩnh lại, mặt cô không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mắt, hơn nữa còn có thể mỉm cười,"Tôi không trốn. Dù sao toàn bộ đảo này cũng đều có người của anh, tôi có trốn cũng không thoát, cần gì phải tăng phí sức lực đây?"
"Phong Quang đúng là một đứa trẻ thông minh."
Hắn sờ sờ đỉnh đầu cô như khen thưởng.
Phong Quang mỉm cười, cô bình tĩnh hỏi:
"Kế tiếp, anh muốn làm như thế nào?"
Nếu muốn hỏi hiện tại cô đang suy nghĩ gì, vậy đáp án rất đơn giản, đó chính là nhanh chóng thoát khỏi thế giới này. Nhiệm vụ thất bại cũng không sao, vốn dĩ, đối với loại bệnh tâm thần biến thái này... lần đầu tiên, cô có loại cảm xúc chán ghét như vậy.
Loại cảm xúc này không biết vì sao lại kéo tới. Rõ ràng khi gặp Nam Cung Triết ở bệnh viện, cô chỉ thấy sợ hãi chứ không hề có cảm xúc chán ghét này, khi nhìn thấy các bệnh nhân khác, cô cũng chỉ là cảm thấy đáng thương. Còn cảm xúc chán ghét mãnh liệt như vậy... lại chỉ xuất hiện đối với người đàn ông này mà thôi.
Đúng vậy, cô chán ghét hắn, cho dù không rõ tại sao, nhưng cũng không cần lý do, cô cứ thế mà bắt đầu chán ghét hắn.
"Phong Quang..."
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt bình tĩnh như nước lặng của cô, nói với giọng trần thuật: "Dù sao chẳng qua tôi cũng chỉ là đồ ăn của anh mà thôi, có chán ghét anh hay không, thì có ảnh hưởng gì à?"
"Em phải thích tôi chứ, sao lại có thể chán ghét tôi đây?"
Hắn bỗng nhiên thắc mắc giống như một đứa trẻ ngây thơ, vẫn chưa hiểu được cái gì là ngang hàng về tình cảm, nhưng lại luôn cố chấp yêu cầu cô cũng thích mình.
Phong Quang chỉ cảm thấy điều hắn nói như một trò cười, cô khẽ động khóe môi, nụ cười châm chọc bỗng nhiên cứng đờ, trong giây lát, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không, trong một hoàn cảnh tối tăm, cũng từng có người hỏi cô một câu như vậy...
"Rõ ràng là em thích tôi, sao lại có thể chán ghét tôi chứ?"
Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, nhưng trong bóng đêm, lại không có nửa phần ấm áp,"Phong Quang, em yêu tôi."
Đây là gì vậy?
Ký ức còn sót lại của cô ở một thế giới nào đó sao?
Hệ thống chủ từng nói, tình cảm của cô sẽ bị xóa bỏ, theo đó, ký ức tồn tại ở thế giới kia cũng bị phai nhạt dần dần, cuối cùng cũng sẽ quên mất.
Phong Quang là người, cho nên đã định trước là cô không thể nào có được ký ức của tất cả các thế giới, nếu không tình cảm đọng lại sẽ khiến đại não cô có xu hướng khủng hoảng tại điểm giới hạn, quan trọng hơn là, cô sẽ phát hiện... sẽ phát hiện cái gì đây?
"Phong Quang..."
Kỳ Vị hỏi cô,"Em đang nghĩ gì?"
Suy nghĩ đang lơ lửng lập tức quay trở lại, Phong Quang như bị giật mình mà hơi chớp mắt, cô ngơ ngác nhìn Kỳ Vị, phát ra một âm tiết ngắn ngủi,"Lục..."
Giọng nói như bị nghẹn lại, ngay cả một chữ cô cũng không thể nói ra.
Trong mắt hiện vẻ mơ màng, cô đã quên mất điều cô đang định nói.
Ánh mắt Kỳ Vị bỗng nhiên sâu thẳm, một bàn tay hắn đặt bên hông cô, một cái tay khác đặt sau lưng cô, từ từ kéo khóa váy của cô xuống.
Hắn khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng thì thầm:
"Tôi là Kỳ Vị..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận