Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 27: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 27: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 27: Công lược sư phụ song tu
Mà vào một ngày của mấy tháng sau, Ngư Nhữ lại lần nữa đi đến bờ sông.
Thanh Vũ lòng tràn đầy vui mừng ra gặp cô, nhưng khi vừa mới ngoi lên mặt nước, hắn không chút đề phòng đã bị Ngư Nhữ phong ấn dưới nền đất này.
Mãi cho đến ngày nhóm người Phong Quang tới đây, Phi Tử Diên vô ý xé rách lá bùa trấn áp hắn, hắn mới có thể lần nữa thấy ánh mặt trời.
Nghe xong chuyện xưa, Phong Quang nghỉ hoặc,"Chuyện Ngư Nhữ đột nhiên phong ấn ngươi thật kỳ quái. Chẳng lẽ nàng ấy bỗng nhiên ý thức được chức trách của mình là đuổi ma hàng yêu?"
"Nếu là như thế, vậy nàng ấy có thể trực tiếp giết Thanh Vũ, cần gì phải phong ấn hắn dưới nền đất đây?"
Lời này là Ngư Côn nói, hắn phe phẩy cây quạt, cười với vẻ thần bí. Phong Quang nhìn hắn một cái,"Ngươi nói cũng có lý, vậy vì sao Thanh Vũ tại bị Ngư Nhữ phong ấn? Hơn nữa thôn dân còn lập miếu cho Ngư Nhữ đây?"
"Chuyện này sao, miếu không chỉ là nơi mọi người dùng để thờ cúng, nó còn có một tác dụng..."
"Ta biết!"
Phi Tử Diên giơ tay,"Còn có thể trấn áp yêu ma quỷ quái, không cho yêu ma quỷ quái gây họa ở nhân gian."
Kiến thức này chỉ cần đọc sách là có thể biết được, huống chỉ là người muốn bái nhập tiên môn như bọn họ.
"Nói không sai."
Ngư Côn gật gật đầu, lại nhìn về phía Phong Quang, thảnh thơi nói:
"Mà lá bùa Phi cô nương xé xuống kia tuy đúng là bùa trấn áp, nhưng lại không đến từ Vô Vọng Thiên."
Hắn nói một nửa liền không nói nữa, rất rõ ràng, đây là đang đợi phản ứng của Phong Quang.
Phong Quang kỳ quái nhìn hắn, nhưng rất nhanh, ý nghĩ trong đầu cô chợt lóe lên, lớn tiếng nói:
"Ta đã hiểu! Kỳ thật năm đó Ngư Nhữ phong ấn Thanh Vũ không phải vì muốn giết hắn, mà là để bảo vệ hắn. Bởi vì Ngư Nhữ bảo vệ Thanh Vũ, cho nên về sau Ngư Nhữ cũng vì thế mà bất hạnh qua đời. Để phòng ngừa nàng ấy hóa thành oán quỷ, cho nên các thôn dân đã xây một tòa miếu ở đây, lại có một kỳ nhân dị sĩ khác dán một lá bùa ở chỗ này, dùng để trấn áp."
"Ngộ tính(1) không tệ."
Ngư Côn lại nhìn về phía Thanh Vũ đang ngây ngốc ,"Hẳn là ngươi đã gặp phải rất nhiều phiền toái. Các thôn dân tìm người tới đây hàng phục ngươi, Ngư Nhữ biết tin vội vàng đến đây bảo vệ ngươi, nàng tại bị những người khác yêu cầu giao nộp ngươi cho bọn họ."
Thanh Vũ an tĩnh hồi lâu, mới tìm lại được giọng nói của mình,"Nhưng Tiểu Ngư là đệ tử Vô Vọng Thiên mà, sao nàng có thể dễ dàng chết như vậy được..."
Phong Quang thương hại nói:
"Nàng chẳng phải còn có phụ thân sao? Cho dù một người có lợi hại đến đâu, nếu như nắm được nhược điểm của người đó, hắn cũng sẽ không thể phản kháng được, ví dụ như Ngư Nhữ, nàng ấy muốn cứu phụ thân mình, lại muốn bảo vệ ngươi, vì thế..."
Lời tiếp theo không cần phải nói, mọi người cũng đều hiểu rõ được.
"Tiểu Ngư."
Thanh Vũ gục đầu xuống,"Nàng không thích ta, vì sao lại phải bảo vệ ta chứ?"
Lần này là Phi Tử Diên không nhịn được, nói:
"Nàng đã nguyện ý hy sinh như vậy, làm gì có chuyện không thích ngươi! Là chính ngươi quá ngu xuẩn, mới không rõ tấm lòng người khác!"
Thanh Vũ an tĩnh quỳ rạp trên mặt đất, chìm vào yên lặng.
Ngư Côn còn nói thêm:
"Nếu thiên tai gần đây không phải do Thanh Vũ làm, vậy thì là ai đây?"
"Là Ngư Nhữ!"
Phong Quang lần này trả lời rất nhanh, cô cực kỳ khẳng định nói:
"Nhất định là nàng ấy!"
Thanh Vũ lập tức ngẩng đầu lên.
Ngư Côn nói:
"Nhưng nơi này không có oán khí..."
Thanh Vũ lại thất vọng cúi đầu lẩm bẩm,"Cũng không có khí tức của Tiểu Ngư ở đây..." kích động nói: "Nhưng nàng có thể bố trí trận pháp trước khi chết nha! Phong Quang: "Trận pháp?" —-- (1) Ngộ tính: Khả năng hiểu và phân tích vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận