Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 14: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 14: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 14: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhàn Mạch nghe vậy, còn nghiêm túc suy tư một lúc, sau đó mới gật gật đầu.
"Xem đi, đây là sức mạnh của nụ cười đó."
Phong Quang vỗ vỗ đầu cậu, nói lời thấm thía:
"Nụ cười có sức mạnh rất lớn, không chỉ có thể lấy được thiện cảm của người khác, còn có thể khiến những kẻ muốn thăm dò suy nghĩ của người thất bại mà về, hiện tại đối với ngươi mà nói, quan trọng nhất không gì hơn chính là tạo ra những mối quan hệ tốt đẹp, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể tiếp tục sinh tổn thật tốt trong cung."
"Nhưng mà..."
Nhàn Mạch hơi hơi nhíu mày,"Ta không biết cười."
"Không sao cả, chúng ta có thể từ từ mà học."
Phong Quang ngồi xổm trước mặt cậu, giọng nói nhẹ nhàng:
"A Mạch, ngươi bây giờ là Đại hoàng tử, là con trai lớn nhất của lão hoàng đế, mà ở trong cung này, lão hoàng đế vẫn còn chưa lập ra Thái tử, hoàng hậu nương nương cũng không có con, sự tồn tại của ngươi sẽ là cái đỉnh trong mắt rất nhiều người, cho nên, ngươi cần phải cực kỳ, cực kỳ cẩn thận, có hiểu không?"
"Ta hiểu."
Nhàn Mạch giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt mình, cậu hơi hơi có thể cảm nhận được, tay mình đang đặt trên mu bàn tay của cô, điều này khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn trong lòng, mà cảm giác thỏa mãn này tại đang ùn ùn kéo tới, một trái tim dường như không đủ để chứa được. Khóe môi Nhàn Mạch nhẹ nhàng cong lên một phân, giống như làn gió xuân vậy, tựa như vừa lướt qua liền biến mất.
Đây là một niềm vui bất ngờ.
Phong Quang khựng lại hồi lâu, tiếp theo liền vui mừng giữ lấy gương mặt cậu bé mà nói:
"Quá tuyệt vời! Hóa ra Tiểu A Mạch cũng không phải là không biết cười, cười rộ lên còn đẹp như vậy, người mẹ như ta thật vui vẻ mà!"
Vừa nghe được chữ "mẹ" này, sắc mặt Nhàn Mạch trong nháy mắt liền khựng lại, xoay người quay lưng qua.
Cô sửng sốt. nhìn bóng dáng trầm mặc của câu. không rõ đứa bé vừa rồi vẫn tốt như vậy mà giờ lại làm sao đây? Phong Quang thật cẩn thận đưa tay chọc chọc lưng cậu,"Tiểu A Mạch, ngươi làm sao vậy?"
Sau một lúc lâu, giọng nói rầu rï của cậu mới truyền đến,"Ngươi không phải mẹ ta."
Cô bỗng nhiên cạn lời, bóng dáng Nhàn Mạch thoạt nhìn thật gầy yếu mà cô đơn, rất dễ dàng khiến người ta thương xót, mẫu thân cậu sau khi sinh hạ cậu ở trong tù thì tiền bị xử tử, cho nên cậu chưa từng gặp được mẫu thân, mà thứ gọi là tình thương của mẹ này thì lại càng xa xỉ, có lẽ, ở trong lòng cậu, hai chữ "mẫu thân" này chính là điều cấm ky không muốn ai nhắc tới. Trong lòng Phong Quang tràn đầy cảm giác tội lỗi, cô thầm nghĩ mình đúng là không biết ăn nói, toàn là cái hay thì không nói, tại nói cái dở, hiện tại thì tốt rồi, đã làm tổn thương tới tâm hồn nhỏ bé của đứa trẻ này.
Cô nói với vẻ xin lỗi:
"A Mạch, rất xin lỗi, lần sau ta sẽ không bao giờ nói lung tung nữa, ngươi tha thứ cho ta lần này được không?"
Nhàn Mạch không nói gì.
"Thật sự, ta thật sự biết sai rồi, ai daaa, dù sao ta cũng thật sự không biết ăn nói, ngươi từ bi rộng lượng, đừng so đo với ta nữa, có được không?" Nhàn Mạch vẫn không nên một tiếng, cũng không xoay người lại.
Giọng của Phong Quang có thêm âm thanh khóc nức nở,"A Mạch, nếu như ngươi không để ý tới ta nữa, ta nên làm cái gì bây giờ? Chỉ có ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện, nếu ngươi không để ý tới ta, nói không chừng ta sẽ liền biến mất..."
"Sẽ không."
Nhàn Mạch rốt cuộc cũng quay người lại, trong ánh mắt có thêm sự u ám mà người khác không dễ phát hiện,"Ngươi sẽ không biến mất."
Phong Quang bị ngữ khí khẳng định của cậu làm cho kinh ngạc, cô ngây ngốc hỏi:
"Sao ngươi lại biết ta sẽ không biến mất?"
"Cây liễu kia, ta đã bảo hộ thật tốt rồi, ta sẽ không để ngươi biến mất."
Phong Quang nghe xong, bỗng nhiên nhịn không được mà bật cười, cô không dự đoán được, đứa nhỏ này vậy mà còn nhớ rõ lời nói linh tỉnh lúc đó của cô, sờ sờ đầu cậu, cô nhẹ giọng nói:
"Được, ta sẽ không biến mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận