Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 34: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 34: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 34: Công lược ảnh đế hết thời
Bên chế tác của "Người chết thứ ba" dường như rất nóng lòng muốn bắt đầu quay phim, nên khi nhận được câu trả lời khẳng định của Diêu Phong rằng Đoạn Mộ sẽ tham gia diễn xuất, ngày hôm sau họ liền nói muốn mở họp báo, hơn nữa địa điểm cuộc họp báo này vẫn là ở khách sạn mà lần trước đã xảy ra án mạng kia.
Hôm qua mới mở họp báo phim truyền hình, hôm nay lại mở họp báo phim điện ảnh, các phóng viên truyền thông nối tiếp nhau đi tới khách sạn này, bàn tán không biết có phải Đoạn Mộ gần đây nổi lên lại hay không. Trước khi ra cửa, Phong Quang cũng không biết chuyện Đoạn Mộ muốn cử hành họp báo, vì cô gọi điện cho Đoạn Mộ nói mình muốn đi tìm hắn, nên hắn mới nói ra chuyện này.
Cô ngồi trên xe tài xế, hơi giận mà hỏi:
"Vì sao anh không nói cho em là anh sẽ mở họp báo điện ảnh?"
"Chuyện này không quan trọng."
Ở đầu điện thoại bên kia, Đoạn Mộ nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang, tôi không muốn để em nhớ tới ký ức không tốt."
Cô nhớ tới cảnh tượng máu me ở khách sạn ngày hôm qua, cho đến giờ nó vẫn khiến cô không muốn ăn gì cả. Sắc mặt cô không tốt lắm "Nhưng bạn trai có chuyện quan trọng như vậy, thân là bạn gái, sao em lại có thể không biết được?"
Đoạn Mộ cười một tiếng.
"Thật sự không quan trọng, chẳng qua chỉ là một cuộc họp báo mà thôi, tôi đã tham gia nhiều rồi. Huống chỉ ở trong lòng tôi, chỉ một mình em mới có thể được nhắc đến bằng hai chữ quan trọng."
Dường như gần đây hắn ngày càng hay nói lời âu yếm, giống như không cần tiền vậy, có thể không chút bủn xỉn mà nói ra.
Nhưng không thể không nói, tâm tình Phong Quang cũng đã tốt lên một chút rồi.
Cô cố chấp nói:
"Anh yên tâm đi, em sẽ không sợ hãi, nếu là cuộc họp báo của anh, em nhất định phải quan tâm đến xem một chút."
"Phong Quang..."
"Anh không cần phải nói, em đã đến khách sạn rồi."
Câ cún máv cất điên thoai đi. chờ đến khi tài vế đã lai eâ cñna yuấna xe.
Cuộc họp báo đã bắt đầu rồi, nên hiện giờ ở cửa khách sạn cũng không có ai, vừa mới bước qua cửa kính, một người đàn ông sốt ruột chạy tới từ phía sau liền thình lình đụng phải Phong Quang phía trước.
Phong Quang vịn vào tường mới không té ngã, người đàn ông kia cũng vội nói:
"Rất xin lỗi cô, tôi vội quá."
Cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi, đeo kính lão kia đã không ngừng nói xin lỗi rồi chạy vào thang máy.
Phong Quang thầm nhủ một câu thật xui xẻo, cũng định đi về phía một thang máy khác, chỉ là vừa mới nhấc chân, cô liền phát hiện mắt cá chân đau nhói. Bởi vì cô đi giày cao gót, nên cú va chạm vừa rồi đã khiến cô cứ thế mà trật chân.
Cô cố lê chân đi khập khiễng vào thang máy. Cuộc họp báo tổ chức ở đại sảnh tầng 3, cô không có thể phóng viên nên bảo vệ ở cửa ngăn cô lại, cô mất hết kiên nhẫn, liền trực tiếp lấy chứng minh thư trong ví ra.
Ở những khách sạn lớn như thế này luôn có một danh sách, trên đó ghi tên những người không thể chọc, mà xếp hạng thứ nhất chính là cái tên Hạ Phong Quang. Còn việc vì sao không phải tên Hạ Triều đứng nhất... bởi vì bạn chọc đến Hạ Triều thì còn có khả năng sống sót, nhưng nếu bạn chọc đến Hạ Phong Quang, Hạ Triều nhất định sẽ không bỏ qua cho bạn.
Bảo vệ không dám tiếp tục cản cô, Phong Quang cứ thế nghênh ngang bước vào. Cô tìm chỗ vắng vẻ ở phía sau rồi ngồi xuống, thấy ở dưới ánh đèn flash, sườn mặt Đoạn Mộ có vẻ càng thêm mê người.
Đoạn Mộ cũng nhìn thấy cô, hắn hướng về phía cô nở một nụ cười. Dù nụ cười này trong mắt những người khác thì hệt như vẻ tươi cười thường ngày của hắn, nhưng chỉ có Phong Quang biết, hắn đang cười ôn nhu biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận