Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 30: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 30: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 30: Công lược ảnh đế hết thời
Mỗi người đều sẽ có ám ảnh thời thơ ấu, chính cái chết của cha mẹ Vũ Văn lúc bấy giờ đã gây tổn thương lớn cho tâm hồn còn non nớt của hắn, mà ám ảnh của một số người đều hoàn toàn đến từ khi còn nhỏ.
Ví dụ như Phong Quang, cô vừa sợ tối lại vừa sợ ma, lý do chỉ là vì khi còn nhỏ đã xem phim kinh dị, nên mỗi lần ở trong bóng tối, cô luôn cho rằng sẽ đột nhiên có thứ hại người gì đó lao ra. Đúng là người ở xã hội hiện đại coi trọng khoa học, nhưng chính cô đã xuyên không tới đây, còn nói chuyện khoa học cái mông gì.
Diêu Phong chỉ dám dừng xe ở chỗ cách nhà họ Hạ mấy trăm mét. Theo hiểu biết không nhiều lắm của anh ta, Hạ Triều chính là nhân vật lớn mà người dân bình thường không thể trêu vào được, nếu như bị Hạ Triều thấy được con gái ông xuống khỏi xe anh ta, anh ta có chút lo lắng mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Tuy Diêu Phong chỉ được coi như nửa người giới giải trí, nhưng anh ta cũng tin rằng nghệ thuật đến từ cuộc sống giống như trong mấy phim về những gia tộc giàu có đó, nói không chừng cũng thật sự có đại phú hào lấy mạng người ta.
Diêu Phong thật ra còn muốn kéo Đoạn Mộ lại để hắn khỏi đi tiễn Phong Quang, dù sao hiện giờ trời cũng không tối, nhưng Đoạn Mộ căn bản là còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp dẫn Phong Quang xuống xe, khiến Diêu Phong đau gan vì tức.
Nhà họ Hạ có thanh thế lớn, không chỉ đám biệt thự này thuộc về nhà họ Hạ, mà còn có thể nói toàn bộ thành phố này cũng đều thuộc về nhà họ Hạ, nên Diêu Phong cảm thấy dừng xe ở xa mà nghĩ Hạ Triều sẽ không biết thì chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Đoạn Mộ nắm tay Phong Quang, thấp giọng hỏi cô,"Buổi tối có ngủ một mình được không?"
Hắn không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, sắc mặt Phong Quang liền cực kỳ khó coi,"Không ngủ được."
Sau khi trời tối, cô có thể khẳng định, mình chắc chắn sẽ không khỏi nhớ tới cảnh tượng kia.
"Đến lúc đó, nếu sợ thì cứ gọi điện cho tôi."
Hắn cười khẽ, lại cúi đầu, hôn lên trán cô,"Nếu Phong Quang muốn đến nhà tôi ở thì cũng không phải không được."
Cô lập tức động lòng, nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ tới cha mình, chỉ có có ý kiến không nhỏ."
Không chỉ có thế, Hạ Triều còn định sẵn giờ về nhà, nếu không có chuyện gì quan trọng, ví dụ như các bữa tiệc của thiên kim nhà giàu, thì cô không thể về nhà muộn hơn 8 giờ tối, nếu không, Hạ Triều sẽ tự mình dẫn người đi tìm cô. Cho dù muốn dự tiệc thì cũng chỉ có thể về nhà trước 10 giờ.
Tưởng tượng hình ảnh Hạ Triều dẫn người tới bắt cô, cô nghĩ một chút, đúng là thật sự có khả năng này, kiểu nhân vật làm mưa làm gió như ba cô thì không có gì là không làm được hết.
Đoạn Mộ tỏ vẻ tiếc nuối, chẳng qua hắn cũng không thực sự có ý nghĩ này, để một người con gái ở lại chung cư của đàn ông độc thân, đây cũng là một hành vi rất thiếu trách nhiệm.
Hắn chỉnh lại tóc mai hơi rối vì gió thổi của cô,"Đừng sợ hãi, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại tới em, cho dù là quỷ cũng không được."
Tự nhiên Phong Quang cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cô mỉm cười ngọt ngào,"Vậy buổi tối em sẽ gọi điện cho anh."
"Được."
Hắn cười.
Cô nhón mũi chân hôn lên khóe môi hắn, nói hẹn gặp lại rồi mới tung tăng nhảy nhót rời đi.
"Sến súa mãi không chán a?"
Diêu Phong đứng đằng sau xoa cánh tay đang nổi da gà,"Đoạn Mộ, tuổi cậu cũng không nhỏ, sao giống mấy tên nhóc choai choai quá vậy?"
Đoạn Mộ liếc mắt nhìn Diêu Phong, hắn cười thành tiếng,"Anh không hiểu đâu."
"Nhìn các người như vậy tôi cũng không muốn hiểu."
"Vậy không còn gì tốt hơn."
Đoạn Mộ đi lên xe,"Tiền gửi ngân hàng của anh cũng không ít, đã đến lúc tìm một cô bạn gái tốt rồi, ít nhất... cũng sẽ không bốc hơi."
Diêu Phong khựng lại, tiếp theo sắc mặt liền cực kỳ khó coi,"Đoạn Mộ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận