Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 30: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 30: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 30: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Có gì mà lạ?"
Nam Kha cười, trong mắt hiện vẻ nghỉ vấn "Văn Tu chẳng qua mới chỉ gặp mẹ Văn Văn có một lần, bọn họ liền quyết định thành thân"
Lại là Văn Tu
Phong Quang lập tức thêm tên Văn Tu vào sổ đen của mình. Cô thấy Nam Kha còn đang nhìn cô, chờ cô đáp lại, liền không khỏi cố ép bản thân nở một nụ cười,"Đó là bọn họ vừa gặp đã yêu. Loại tình huống này xuất hiện không nhiều lắm, cũng không áp dụng cho tất cả mọi người. Huống chỉ, cũng có người nói vừa gặp đã yêu chính là yêu khuôn mặt. Ngươi nói xem, việc yêu vì diện mạo có phải hơi quá nông cạn một chút hay không?"
"Không, ta đâu có coi trọng dung mạo cô."
Tay Nam Kha vẫn đặt trên ngực cô chưa buông ra. Không chỉ không buông, hắn còn khẽ nhéo một chút. Cùng lúc đó, hắn cũng nói rất bình thản:
"Thứ ta thích chính là nơi này."
Phong Quang... Cô nhịn!
"Thôn trưởng."
Mặt cô cười cứng đờ,"Nếu ngươi thích nơi này... vậy cũng có thể đi tìm nữ nhân khác. Hơn nữa... ta còn nằm trong nhóm không mấy "phát triển". Còn rất nhiều nữ nhân có nơi này... lớn hơn ta nhiều nữa. Hãy tin ta, xúc cảm ở nơi đó của các nàng cũng sẽ tốt hơn ta một vạn lần."
Cô quả thực đang phải thầm khóc trong lòng mà nói ngực mình nhỏ! Thử nói xem có nữ nhân nào nguyện ý nói ngực mình nhỏ đây!
Nam Kha tưởng tượng một chút về lời Phong Quang nói, không lâu sau, hắn tiền trực tiếp cự tuyệt kiến nghị này,"Không được, chỗ sưng trước ngực giống cái khác, ta không có hứng thú."
"Thôn trưởng... Đừng nói đùa."
Trong lòng Phong Quang rít gào, chẳng lẽ cái tay chỉ biết sàm sỡ cô này của hắn còn biết sợ người lạ sao!?
"Ta không nói đùa."
Đây chính là lời nói đùa lớn nhất...
Ngay lúc Phong Quang khổ tâm nhất, cửa phòng bếp liền có một đám người vọt vào. Mọi người đều thấy được một nam nhân đang cưỡng chế mêt nữ nhân. hơn nữa †av hắn còn đặt trên bê nhân "nhê ra" cỦa nữ diới. Bọn họ không hẹn mà cùng trầm mặc, thậm chí ngay cả cơm cũng không vội ăn.
"Thôn trưởng, huynh đang làm gì tỷ tỷ vậy?" Văn Văn hỏi rất hồn nhiên.
Văn Tu rất thông minh mà che kín mắt Văn Văn, các thôn dân có con nhỏ khác cũng rất tự giác che mắt con mình lại.
Đối mặt với ánh mắt "quả nhiên là thế" của mọi người, Phong Quang hận không thể tìm cái hầm mà chui xuống, cô cũng không còn bận tâm xem phải từ chối khéo kiểu gì mà trực tiếp hung dữ quát Nam Kha:
"Ngươi còn không buông ta ra! Muốn để người khác chế giễu tới khi nào!?"
Nam Kha thấy mắt cô cũng đỏ lên rồi, liền không khỏi lui về sau một bước, thả tay đang giữ lấy cô ra.
"Nam Kha ngươi là đồ khốn! Ta còn lâu mới vì cái lý do chết tiệt này mà thành thân với ngươi!"
Cô lau mắt mình, liền quay đầu chạy.
Nam Kha vẫn đứng yên tại chỗ, hắn hiện tại có vẻ hơi luống cuống không biết phải làm sao.
"Thôn trưởng."
Lúc này Văn Tu "thấu hiểu lòng người" đi tới, hắn vỗ vỗ vai Nam Kha, nói lời thấm thía:
"Cưỡng ép nữ nhân là cách mà nam nhân không nên sử dụng nhất."
"Ta
Mặt Nam Kha đầy vẻ vô tội, trong giọng nói rồi lại có chút không chắc chắn,"Ta như vậy là cưỡng ép sao?"
Với một người đã quên đi ký ức, chỉ có kinh nghiệm sống vẻn vẹn một tháng như hắn, những chuyện không rõ còn có rất nhiều.
"Giữ một cô nương chưa xuất giá ở trong này, động tay động chân với cô ấy, còn ép cô ấy thành thân với cậu. Mấy thủ đoạn chuyên dùng để ức hiếp con gái nhà lành này, cậu đều dùng cả đó."
Văn Tu không hồ là Văn Tu, luôn luôn hiểu nhiều biết rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận