Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 14: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 14: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 14: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Đôi tình nhân vừa mới chìm vào tình yêu cuồng nhiệt đều sẽ đặc biệt quấn quýt lấy nhau, còn là kiểu quấn quýt có thể khiến ngay cả không khí cũng có thể ngập tràn màu hồng phấn.
Phong Quang và Mạc Khanh sến súa bên nhau đến tận khi mặt trời lên cao mới ra khỏi phòng. Mạc Khanh trả phòng, hắn định dẫn Phong Quang về Hắc Phong Trại vào hôm nay.
"Thế huynh định khi nào thì cưới ta?"
Phong Quang nắm tay hắn, cười tủm tỉm cùng hắn đi trên đường cái. Mặt cô được bịt kín bằng khăn che mặt, chẳng qua hôm nay tuy hắn vẫn mặc áo đen, nhưng lại không hề đội đấu lạp màu đen như mọi lần.
Mạc Khanh nói:
"Việc thành thân còn cần phải bàn bạc kỹ hơn."
"Có gì mà phải bàn bạc kỹ?"
Hắn hơi dừng một chút, nói:
"Ít nhất ta cần cho nàng một hôn lễ long trọng, mà cha mẹ nàng."
"Hôn lễ long trọng hay không cũng không sao cả."
Phong Quang ôm cánh tay hắn, nói:
"Cha mẹ ta bên kia cũng có thể mặc kệ trước. Chờ đến lúc họ nguyện ý chấp nhận việc ta gả cho huynh thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Có thể dùng thời gian để khiến họ từ từ chấp nhận chúng ta."
Mạc Khanh hơi trầm mặc trong chốc lát, hắn dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì để trả lời. Đúng lúc này, đám đông phía trước tụ lại ồ ạt, Phong Quang nhìn qua, chỉ thấy nơi đó đúng là Ôn Nhu Hương. Ôn Nhu Hương vào ban ngày hẳn là vắng vẻ, nhưng sao hôm nay tại náo nhiệt khác thường.
Phong Quang cũng quên luôn việc truy cứu vấn đề thành thân với Mạc Khanh, cô bắt lấy tay hắn, đi tới chỗ kia xem náo nhiệt. Đến gần mới phát hiện, ở cửa đang có một loạt người nha môn đang đứng. Cô lui lại về phía sau, rất có lễ phép mà hỏi một nữ nhân bên cạnh,
"Đại tỷ, ở đây có chuyện gì à?"
"Chính là chuyện lớn đó." "Nghe nói ở thanh lâu này đã có người chết. Liên quan đến mạng người, chẳng lẽ không phải là chuyện lớn sao?"
"Mạng người?"
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang chính là có cô nương bị ngược đãi đến chết, nhưng rất nhanh cô lại lắc đầu, bác bỏ suy đoán này của mình. Ôn Nhu Hương là sản nghiệp của Kiều Linh, Kiều Linh là một nữ chính tiêu chuẩn chân thiện mỹ, còn phát ngôn kiểu mọi người đều bình đẳng ở cổ đại, cô ấy không thể nào để tình huống như vậy xuất hiện ở địa bàn của mình.
Mạc Khanh thấy Phong Quang tò mò, cũng liền hỏi:
"Người mất mạng đó là người phương nào?"
Nếu chỉ đơn giản là nữ tử thanh lâu bỏ mình, nhất định sẽ không khiến nha môn huy động nhiều người như thế. Nữ nhân hạ thấp giọng nói:
"Nghe nói là công tử Trương gia kinh doanh tơ lụa. Trương công từ này thường xuyên thích tới thanh lâu tìm cô nương, là khách quen của thanh lâu, không ngờ lần này cũng coi như thật sự chết ở Ôn Nhu Hương."
"Trương công tử?"
Phong Quang nhanh chóng nghĩ tới một người,"Có phải một nam nhân tên Trương Tùng không?"
"Đúng vậy."
Nữ nhân gật đầu,"Sáng sớm hôm nay, hắn đã bị người ta phát hiện chết ở trong phòng một vị cô nương. Trương gia chính là nhà giàu có tiếng, thế nên nha môn mới lập tức phái người đến đây."
Phong Quang nhíu mày,"Thế hiện tại có người nào bị hoài nghỉ không?"
"Nghe nói là đang thẩm vấn một người khả nghi, chuyện khác ta cũng không biết. Khi nha môn phá án, bọn họ cũng sẽ không lộ ra quá nhiều chỉ tiết vụ án để người dân chúng ta biết được."
Phong Quang nói cảm ơn, sau đó cô kéo Mạc Khanh ra khỏi đám người, cau mày nghĩ gì đó.
Mạc Khanh giơ tay xoa giữa mày cô, nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Huynh nói cho ta..." Phong Quang nhìn chằm chằm hắn,"Trương Tùng kia không phải do huynh giết, có đúng không?"
Mạc Khanh hơi khựng lại,"Vì sao nàng lại cảm thấy là ta động tay?" "Nếu hắn thật sự do ta giết, nàng sẽ thế nào?"
Phong Quang đăm chiêu nhíu mày, một lúc lâu sau, cô hạ quyết tâm nắm tay hắn hỏi:
"Huynh không để lại chứng cứ giết người nào chứ? Người đã chết ở Ôn Nhu Hương, chỉ cần huynh không để lại chứng cứ, nhất định sẽ không ai nghĩ đến là do huynh động tay."
Mạc Khanh bỗng nhiên cười,"Ta là người Hắc Phong Trại, cho dù thể lại chứng cứ thì thế nào đây?"
Phong Quang ngừng lại một chút, hiện giờ mới nhớ tới hắn thật ra còn là thủ lĩnh của Hắc Phong Trại, đối với quan phủ mà nói, Hắc Phong Trại chính là những kẻ giết người như ma, không chuyện ác nào không làm, cho dù bọn họ có gánh thêm một mạng người cũng không có gì khác biệt.
"Ta... có phải ta nghĩ quá nhiều rồi không..."
Cô ngượng ngùng nhìn hắn, bởi hắn thật sự không giống sơn tặc chút nào, nên cô đã quên mất thân phận thật của hắn.
"Không đâu."
Mạc Khanh hơi cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh như màn đêm hơi lộ vẻ sung sướng, hắn hạ thấp giọng,"Nếu không phải ở trên đường cái, không có người dư thừa nào khác, ta nhất định sẽ hôn nàng."
Giọng nói trầm thấp êm tai của hắn mê hoặc lòng người, mặt Phong Quang lại không chịu khống chế mà đỏ lên, cô nhìn quanh khắp nơi, thấy cũng không ai nghe được lời bọn họ nói, cô mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra, lại ngẩng đầu thẹn thùng lườm hắn,"Huynh nói chuyện đứng đắn chút đi."
Hắn nhẹ nhàng cười,"Người không phải do ta giết."
"Cái gì?" Cô sửng sốt,"Huynh nói Trương Tùng không phải do huynh giết?"
"Không sai."
Mạc Khanh nói:
"Đêm qua sau khi đưa nàng về quán trọ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cho dù nàng đã ngủ, ta cũng không hề rời khỏi nàng một khắc."
Vào lúc đó, dù cô đã ngủ rồi cũng vẫn ôm eo hắn, nhất quyết không chịu buông tay, mà Mạc Khanh cũng không nỡ đẩy cô ra khỏi lòng mình. Thậm chí khi cô ngủ, tay cô còn liên tục lộn xộn trên người hắn, bị cô vô thức ăn đậu hủ, hắn đúng là vừa đau khổ vừa vui sướng mà.
Phong Quang không chút hoài nghỉ lời Mạc Khanh nói, cô nhấp môi,"Vậy vừa rồi huynh cố ý để ta nghĩ rằng người là do huynh giết, vậy là "Phong Quang quá nghiêm túc, ta liền không nhịn được mà muốn đùa nàng."
Hắn thấp giọng như xin được khoan dung,"Phong Quang đừng nóng giận, sau khi trở về, nàng muốn làm gì ta cũng được."
Làm gì cũng được...
Nghĩ đến roi da và ngọn nến... cô thiếu chút nữa chảy máu mũi rồi. Lắc đầu một cái, ném hết những cảnh tượng kích thích đó ra khỏi đầu óc mình, cô xụ mặt nói:
"Huynh đứng đắn một chút cho ta, nếu người không phải huynh giết, vậy là tốt rồi."
Hắn chậm rãi lên tiếng "Nói thực ra, cũng không phải ta chưa từng nghĩ tới việc giết hắn."
Phong Quang ngẩn ngơ, rất nhanh, cô lại cho rằng hắn đang đùa mình, nên không coi những lời này là thật, mà nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nói:
"Thật đúng là kỳ quái, đêm qua, ta và Kiều Linh rõ ràng đều đã thấy Trương Tùng rời khỏi Ôn Nhu Hương. Sao hắn lại chết ở Ôn Nhu Hương được?"
Chẳng lẽ, về sau Trương Tùng trở lại Ôn Nhu Hương nên mới bị giết?
Lúc này, người của nha môn mở đường, đám người tránh ra một lối đi, một nam nhân ăn mặc đẹp đẽ, sắc mặt lạnh băng, mang theo khí chất vương giả khinh bỉ mọi thứ đi vào Ôn Nhu Hương, mà những nha dịch đó lại cực kỳ cung kính với hắn.
"Đoan Mộc Huyến..." Phong Quang thấy rõ mặt nam nhân kia, càng thêm nghỉ hoặc,"Sao hắn lại tới đây?"
Giờ phút này, Mạc Khanh cất giọng lành lạnh,"Ta nhớ rõ, đó là vị hôn phu của Phong Quang."
Sau lưng Phong Quang chợt lạnh,"Hắn chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta thôi, ta tuyệt đối không có bất cứ tình cảm gì với hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận