Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 5: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 5: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 5: Công lược hội trưởng hội học sinh
Đối diện với lời tỏ tình của một nam sinh, nam sinh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng kia nói rất nhã nhặn:
"Anh rất xin lỗi, Tiêu Kế, anh không thể nhận lời bày tỏ này của cậu được."
"Tại sao?"
Vẻ mặt nam sinh tên là Tiêu Kế kia hiện lên nét yếu đuổi hoàn toàn không dám chấp nhận, cậu ta buồn rầu nói:
"Vì em cũng là con trai sao? Em nhớ lúc anh diễn thuyết đã từng nói, anh nói trong tình cảm không phân biệt giới tính, vậy nên em mới... em mới..."
Cậu ta mới lấy hết dũng khí để tỏ tình.
"Đúng là anh thật sự cho rằng trong tình cảm không phân biệt giới tính, nhưng mà... cảm giác của anh đối với cậu và của cậu đối với anh không hề giống nhau. Anh chỉ xem cậu như một đàn em mà thôi, không hề có suy nghĩ gì khác, vậy nên anh rất xin lỗi."
Nam sinh kia dùng ngữ khí rất hoà nhã nói, rất khó để nghe ra được từ trong lời nói này của cậu ta chút giả dối hay kiếm cớ nào.
Tiêu Kế không dám tin nói:
"Nếu như học trưởng không có ý tứ gì với em... Vậy tại sao lúc em bị Cổ Lam bắt nạt anh lại giúp em? Vì chuyện đó Cổ Lam còn tìm anh ầm ï một trận nữa."
"Anh nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Đối với các bạn học bị Cổ Lam ức hiếp, anh đều sẽ chọn cách giúp đỡ, bởi vì... lúc nhìn thấy thiếu gia bang xã hội đen trong lời đồn giậm chân không nói lại được nữa cũng là một chuyện rất thú vị"
Trong giọng nói nhã nhặn của cậu ta nhuốm thêm ý cười, ý cười này cực kỳ vui tai, lại không nghe ra được nửa phần ác ý từ trong câu nói.
Vẻ mặt Tiêu Kế đờ ra, cậu ta sững sờ hỏi:
"Học trưởng là vì cái lý do này..."
"Đúng vậy, anh là vì cái lý do này mà giúp cậu."
Cậu ta nói chậm rãi, lộ ra một phần vui vẻ "Anh đã từng giúp rất nhiều người, có cả nam sinh và nữ sinh, nhưng Tiêu Kế cũng biết đấy, đến nay anh vẫn chưa có bạn gái... cũng chưa có bạn trai."
Nahĩ mât lúc. câu †a vẫn bổ euna thêm mật câu cuối eùna. Mỗi một lời cậu ta nói ra, ngữ khí và thái độ không hề phản cảm với tình cảm đồng giới, cậu ta chỉ là đang trần thuật lại một sự thật, đó là cậu ta không hề có chút tình cảm gì với đàn em Tiêu Kế mà thôi.
Trong mắt Tiêu kế hiện lên sự tổn thương, nhưng rất nhanh, cậu ta lại miễn cưỡng vui cười nói:
"Bây giờ học trưởng không thích em cũng không sao, chỉ cần học trưởng và em bên nhau lâu rồi... nhất định sẽ phát hiện ra cái tốt của em."
"Vậy anh rất mong đợi."
Nam sinh trả lời, nhưng trong ngữ khí bình thản này lại không nghe ra được nửa phần mong đợi.
Dường như cậu ta chính là người như vậy. Đối mặt với lời tỏ tình từ một nam sinh, cậu ta vừa không ghét bỏ, cũng không cảm thấy vui vẻ, cậu ta chỉ hờ hững đối đáp mà thôi.
Với những người lạnh nhạt như cậu ta, thông thường rất khó nắm bắt được cậu ta yêu thích cái gì, cũng rất khó để thăm dò tình cảm nội tâm.
Phong Quang nấp sau bức tường xoa xoa cằm, thầm nói cậu con trai này nhất định là một người rất khó đối phó, nam sinh vô cùng yếu ớt kia muốn cua đổ được cậu ta, còn phải cố gắng nhiều.
Phong Quang thấy nam sinh tên Tiêu Kế kia nản lòng rời đi, cô rất không có lòng đồng cảm mặc niệm cho cậu ta, quay người vốn dĩ định về lớp học, không ngờ một giọng nhã nhặn lại truyền đến từ phía sau:
"Xem đủ rồi chứ?"
Cả người cô cứng đờ, từ từ quay người lại, cuối cùng cũng thấy được diện mạo thật của nam sinh kia. Cậu ta khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, tóc cắt ngắn, cổ áo sơ mi trắng hơi phanh ra, tay áo xắn đến giữa cánh tay lộ ra làn da trắng nõn, ánh mắt cậu ta sâu thằm có hồn, sống mũi rất cao, môi mỏng khẽ cong lên. Tất cả những điều này kết hợp lại đã tạo thành một tác phẩm hoàn mỹ vô cùng khéo léo.
Chín mươi chín điểm!
Phong Quang cho điểm trong lòng, điểm tuyệt đối đương nhiên là một trăm, còn về tại sao lại thiếu mất một điểm... dĩ nhiên là vì cô cảm thấy bình thường nam sinh có tính cách như thế này rất khó đối phó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận