Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 18: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 18: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 18: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Tay Phong Quang cầm lá thư run lẩy bẩy, cô cố gắng bình tĩnh lại để có thể xem tiếp.
"Phong Quang, có phải em đang sợ anh đúng không? Anh đã từng nói anh sẽ dịu dàng với em.
Em đẹp như vậy nhưng thế giới này thì quá là do bẩn, anh không cho phép em ở lại cái thế giới do bẩn này. Đây chính là sự dịu dàng của anh với em.
Nói như vậy, em sẽ nghĩ anh như một người điên, anh cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi. Từ ngày anh gặp em, tất cả mọi thứ đều không vừa ý nữa, cuộc sống của anh bắt đầu bị đảo lộn.
Từ nhỏ, anh đã chấp nhận vận mệnh mình sẽ bị bệnh chết vào một ngày nào đó, nhưng sau khi gặp em anh bắt đầu muốn phản kháng.
Phong Quang, em biết không? Muốn phản kháng một chuyện không thể cần phải có bao nhiêu dũng khí và ý chí, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và bất lực chứ? Nhưng anh mong rằng em đừng bao giờ biết.
Anh sẽ sớm được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đã từng thấy phòng chăm sóc đặc biệt từ xa, trong đó không có cây xanh, cũng không cảm nhận được làn gió nhẹ ấm áp. Nơi đó quá bí bách, anh định nghĩa nó như căn phòng dành cho người chết vậy.
Anh không biết ý thức của anh sẽ còn tồn tại được bao lâu.
Ở thời khắc cuối cùng này, khi anh còn có thể cử động được, anh đã nghĩ đến chuyện viết cho em những lá thư đó.
Anh gửi cho em từng lá thư một, anh bắt đầu có những suy nghĩ trẻ con rằng, cho dù em không quen anh nhưng em có thể nhớ đến anh một chút thôi vậy cũng đủ rồi, dù rằng vì em cảm thấy sợ mà sẽ ghét anh.
Phong Quang, anh không muốn làm em sợ anh. Anh thích em đến vậy nhưng anh đã mất tất cả vốn liếng, mất một cơ thể khỏe mạnh, mất cơ hội để cho em biết anh, anh đã không còn gì để đặt cược nữa rồi.
Nhưng không sao cả. Anh đã sắp xếp xong mọi thứ. Thế giới làm người ta phiền não này không xứng đáng có được em. Phong Quang, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể gặp mặt nhau rồi. Ngày gặp mặt đó anh sẽ nói với em, anh yêu em nhiều đến nhường nào.
Không lâu nữa đâu, rất nhanh, rất nhanh thôi... Anh đang đợi em ở địa ngục. A của em."
Bức thư ri xuống đất Phono Ouanda naầi trên đất †oàn thân không còn chút sức lực nào. Mắt cô mở to, đồng tử giãn ra, sợ hãi đến cực độ. Toàn thân cô run lên bần bật, sống lưng lạnh toát. Câu từ trong bức thư đều thân thiết dịu dàng nhưng đọc từng chữ một lại làm người ta sợ hãi hơn cả bị uy hiếp.
Người viết thư đã chết rồi nhưng hắn ta vẫn tìm thấy cô, vì muốn cô đi cùng, hay nói cách khác. Hắn ta muốn giết cô. Bị con người đe dọa thì có thể gọi cảnh sát, nhưng... nhưng bị hồn ma đe dọa thì cô phải làm sao? Cô không quên hình ảnh đạo trưởng mà được Khâu Lương đánh giá cao dễ dàng ngã quy, thậm chí là không ai biết hắn ta ra tay như thế nào.
Phong Quang ngồi trên mặt đất không động đậy, bỗng nhiên nghĩ đến Hệ thống chủ:
"Ta bị một hồn ma đe dọa, để cân nhắc sự an toàn cho bản thân, ta muốn mở bàn tay vàng!"
"Không có dịch vụ cho hạng mục này"
"Ta bị hồn ma đe dọa đấy, có thể..."
Cô nghĩ một lát
"Có thể giúp ta thiết lập hệ thống bách quỷ bất xâm không?"
"Ký chủ không phải là nữ chủ."
Tức là, kiểu thiết lập hệ thống trong thế giới có ma quỷ, chỉ có ánh hào quang của nữ chủ mới có thể làm được. Phong Quang đã không chịu nổi nữa:
"Mẹ kiếp! Ta cũng coi là người xuyên không mà, ngay cả ánh hào quang của nữ chủ cũng không có, đúng là không khoa học!"
Nếu cô không có ánh hào quang, vậy thì cô đã bị các mục tiêu công lược ở thế giới này giam cầm đến chết từ lâu rồi. Hệ thống chủ không nói lời nào, để kệ cô la mắng bất công.
Nhưng... thế giới này thật sự quá biến thái. mới chỉ xuất hiện một lần duy nhất, hắn ta đã muốn giết cô rồi.
Phong Quang dựa vào cửa, cảm thấy không còn chút sức lực nào cả. Cô không khỏi cảm thấy chán chường. Bản thân mình cũng là người xuyên không, nhưng lại không có bất cứ năng lực kì lạ nào, ngoài việc trong đầu cô có Hệ thống chủ ra, thì cô hoàn toàn là một người bình thường.
"Phong Quang, mặt đất lạnh lắm."
Đột nhiên một âm thanh quen thuộc và dễ nghe vang lên, cô ngẩng đầu lên thấy An Ức liền mếu máo. Vẻ mặt buồn bã như sắp khóc đến nơi, cô ấy giang tay ra muốn được ôm lấy: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
An Ức thấy cô bé của mình đáng thương, cũng ngồi xuống mặt đất, ôm chẩm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, nói với giọng nhẹ nhàng :
"Đừng khóc nữa, em đã mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm đó"
Vốn dĩ cô muốn khóc nhưng vừa nghe anh nói thế thì dở khóc dở cười.
Cô vùi đầu vào lòng anh, rầu rĩ nói
"Em... Em bị một hồn ma đe dọa, hắn nói muốn mang em đi xuống địa ngục."
"Phong Quang sẽ không xuống địa ngục đâu."
An Ức cười nhẹ:
"Phong Quang sẽ chỉ lên thiên đàng thôi."
"Không buồn cười gì cả."
"Vậy thì không cười nữa," Nét mặt An Ức vương nụ cười nhạt nhòa, dịu dàng nhìn cô:
"Anh biết người Phong Quang nói là ai. Có anh ở đây, hắn sẽ không động đến em được."
"Vậy có phải bây giờ hắn... vẫn đang ở xung quanh em không?"
"Ừ, hắn đang ở gần chúng ta."
Phong Quang túm chặt áo của anh:
"Em sợ... An Ức, anh đừng bỏ em đi nhé."
"Được, anh không bao giờ rời xa em đâu."
Khóe mắt An Ức lướt qua phong thư trên mặt đất. Hắn bất giác nhìn thật chăm chú, sau khi đọc hết nội dung trong đó, cả người cứng đờ, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mơ màng. Bởi vì có một cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, sự quen thuộc này dường như giúp hẳn nhớ ra một vài chuyện gì đó từ trước đây.
Phong Quang thấy hắn đột nhiên im lặng, bèn ngẩng đầu lên hỏi:
"An Ức, anh sao vậy?"
An Ức thoát khỏi dòng suy nghĩ tự nhiên kéo đến, hắn cười trả lời:
"Không có gì... Anh chỉ đang nghĩ làm thế nào để có thể đuổi hắn đi thôi."
"Anh không thể đối đầu với hắn được!"
Phong Quang đột nhiên rời khỏi vòng tay hắn, nắm lấy cổ áo hắn nói: phải trong những bộ phim truyền hình đã nói rồi sao? Lũ ác quỷ đều rất lợi hại, những hồn ma tốt không thể đấu lại được, anh đừng đánh nhau với hắn, nếu hắn ăn mất anh thì làm thế nào đây?"
"Tại sao hắn lại muốn ăn anh?"
"Ăn rồi sẽ gia tăng công lực đó!"
"Phong Quang... những tình tiết này nằm trong kịch bản của em phải không?"
"Ý anh là em đang nói linh tỉnh ư?"
An Ức cười hôn lên cánh môi cô, cô gái nhỏ bé ấy khi lo lắng cho hắn quả thật rất dễ thương:
"Hắn sẽ không ăn anh đâu, vì chúng ta đều không có tác dụng gia tăng công lực."
Nếu nói sự tồn tại của hồn ma là một hiện tượng siêu nhiên thì chỉ bằng nói nó là một chấp niệm. Vì vẫn còn những nguyện vọng chưa thực hiện được nên sẽ trở thành một chấp niệm quanh quẩn trong đời sống, hoặc cũng có thể nói là một hiện tượng từ trường.
Phong Quang ngốc nghếch hỏi:
"Hắn thật sự sẽ không ăn anh sao?"
"Không đâu."
An Ức cười nhạt, huống chi hắn với hắn ta, ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được.
"Vậy thì em cũng không cho phép anh đi tìm hắn, em không muốn anh xảy ra chuyện gì cả"
An Ức hùa theo lời cô:
"Được rồi, chỉ cần hắn không làm tổn thương đến em, anh sẽ không đi tìm hắn."
Nghe thấy hắn cam đoan, Phong Quang lại thở dài, toàn thân như bị rút kiệt sức lực ngã vào lòng hắn, mệt mỏi nói:
"An Ức, chúng ta giao hẹn được không?"
"Giao hẹn gì cơ?"
"Anh đừng làm những việc cản trở việc quay phim của em nữa. Anh biết mà, quay phim, lại còn là phim tình cảm, em khó tránh khỏi việc tiếp xúc gần gũi với nam chính. Nhưng em đảm bảo với anh, em chỉ làm theo những gì đạo diễn yêu cầu thôi, cố gắng hết sức để tạo khoảng cách, nhiều nhất... nhiều nhất là chạm vào tay thôi. Nếu có thể nhanh chóng quay xong nhiều thời gian ở bên anh hơn, được không?"
"Được"
"Anh phải tin lời của em nói, trong tim em chỉ có anh thôi... Cái gì, anh nói được á?"
Cô mơ hồ, không ngờ hẳn sẽ trả lời dứt khoát như vậy. An Ức cười nhưng không nói gì. Ừm... Thái độ này có phần kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận