Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 45: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 45: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 45: Công lược người cản thi
An Đồng khẽ mỉm cười,"Tôi không nói giỡn, trong mắt tôi, cô Hạ thật sự có sức hút khiến người ta điên cuồng." Hắn bị bệnh tâm thần sao!?
Phong Quang không biết nên nói tiếp như thế nào, nghe kiểu lời nói giống như khen ngợi kia, cô lại không thể nào vui nổi.
An Đồng lại cười,"Dường như tôi đã khiến cô Hạ e sợ rồi."
"Không... Không đâu..."
Cô tránh ánh mắt hắn, không muốn hắn nhìn thấu lời nói dối của mình.
Trên gương mặt tái nhợt của An Đồng hiện ra ý cười nhàn nhạt, ôn nhu, mà lại mê người,"Cô Hạ dường như không ý thức được bản thân mình mê người biết bao nhiêu. Chẳng qua tôi chỉ nhắc nhở một câu thôi, trên đời này, có rất nhiều người vì để có được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn."
"Vậy anh cũng là loại người này sao?"
Phong Quang nghe lời hắn nói, cảm giác lạnh lẽo liền dâng lên trong lòng, bất giác hỏi ra một câu như vậy.
An Đồng nghiêm túc suy nghĩ một lát, cười nói:
"Nói không chừng sau khi quen biết cô Hạ, tôi sẽ biến thành người như vậy đó."
Đã bao lần trong hôm nay Phong Quang không biết phải nói gì, cô không rõ thế giới này bị làm sao, đột nhiên tại có nhiều mỹ nam xuất hiện như vậy... Bọn họ không chỉ hợp với khẩu vị của cô, mà còn tỏ ra hứng thú với cô nữa. Chẳng lẽ... do hào quang Mary Sue của cô đang quấy phá? Phong Quang lựa chọn chuyển chủ đề,"Có lẽ Hạ Phong Ảnh đã chờ ta rất lâu, chúng ta vẫn nên đi vào gặp hắn."
"Thì ra là thế. So với tôi, cô Hạ lại càng muốn gặp đàn em Phong Ảnh."
Trong mắt An Đồng hiện vẻ chợt hiểu,"Cô Hạ thích nam sinh sôi nổi sao?"
"Anh An Đồng."
Hắn chớp mắt,"Cái gì?"
"Hôm nay mới là ngày đầu tiên chúng ta quen biết. Anh không thấy mình hỏi hơi nhiều à?"
"Nhưng trong việc xã giao của con người, một hỏi một đáp chẳng phải là cách khiến người ta hiểu nhau nhanh nhất sao?" An Đồng mỉm cười,"Không sao cả, chờ đến khi tôi hiểu em, em cũng sẽ nguyện ý tìm hiểu tôi thôi." Những lời này không khác gì với ý chờ tôi hiểu em, tán em xong, em sẽ liền nguyện ý tìm hiểu tôi ấy mà.
Phong Quang yên lặng đổi nhãn mác cho người đàn ông này từ một anh trai ôn nhu trở thành kẻ không biết xấu hổ lại còn tự luyến. Cô vừa định nói một câu rằng mình không có hứng thú với hắn, thì di động của An Đồng cũng vang lên. An Đồng mỉm cười nhìn về phía Phong Quang, ý bảo để hắn nghe điện thoại trước. Phong Quang vẫn tiếp tục yên tĩnh, lằng lặng mà nhìn hắn nghe điện thoại.
"Anh Ôn, tôi là An Đồng."
Hắn kết nối cuộc gọi,".. còn việc sau khi tôi tốt nghiệp sẽ làm kinh doanh hay làm chính trị tôi vẫn chưa quyết định, khi nào có được đáp án, tôi nghĩ tôi sẽ nói với anh đầu tiên."
Hắn cẩn trọng nghe giọng nói của người đàn ông bên kia truyền đến, rồi ôn hòa nói: "Về chính trị, hiện giờ tôi vẫn chưa thể cho anh câu trả lời, nhưng chỉ cần tôi xác nhận...
Cũng không biết người bên kia nói gì, nụ cười của An Đồng càng thêm ôn nhu,"Chuyện mẹ tôi mất tích, tôi đã tìm người xử lý rồi, không phiền anh Ôn to lắng. Nghe nói khoảng thời gian trước anh Ôn phẫu thuật rất thành công, hiện giờ đã xuất viện. Tôi sẽ tìm dịp đến nhà họ Ôn, bổ sung quà tặng chúc mừng anh Ôn xuất viện."
Lại nói lời khách sáo thêm vài phút, An Đồng cúp điện thoại. Phong Quang ở một bên đã chờ đến nhàm chán, thấy hắn nói chuyện điện thoại xong, cô hơi do dự mà hỏi: "Mẹ anh... mất tích?"
"Đúng vậy."
An Đồng bình thân cười nói:
"Có lẽ chỉ là áp lực công việc của bà ấy quá lớn, muốn ra ngoài giải sầu mà thôi. Trước khi có chứng cứ xác thực, chúng ta đều không thể nghĩ theo phương hướng xấu nhất, chẳng phải vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận