Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 25: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 25: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 25: Công lược ảnh đế hết thời
"Đúng vậy."
Đoạn Mộ mỉm cười,"Tôi đang cầu hôn với Phong Quang."
Cô lại ngây người trong chốc lát,"Hôm nay chúng ta mới lần đầu tiên ôm hôn, vậy mà anh đã cầu hôn em rồi?" Tốc độ này thật sự quá nhanh!
"Phong Quang muốn cự tuyệt lời cầu hôn của tôi sao?"
Hai mắt hắn híp lại, ý cười càng thêm ôn nhu.
Cô chợt có chút lạnh sống lưng, một lần nữa ôm lấy eo hắn, ngọt ngào nói:
"Đoạn Mộ, em đồng ý lời cầu hôn của anh!"
Đoạn Mộ cong môi, lộ ra một nụ cười ôn hòa, hắn hơi cúi đầu, dán sát bên tai cô, nhẹ ngửi mùi hương trên người cô, nụ hôn của hắn đặt trên cần cổ trắng nõn của cô, lần thứ hai hôn lên dấu vết màu đỏ, hắn nhẹ nhàng nói,"Không lâu sau, tôi sẽ bổ sung nhẫn..."
Cô ôm đầu hắn, ngón tay đan vào tóc hắn, ngay cả giọng nói cũng nhẹ bẫng đi,"Được..." Đây không phải là nơi thích hợp, hắn không thể cứ đơn giản như vậy mà "muốn" cô, nhưng điều này cũng không ngăn được hắn giành phúc lợi cho mình, đặc biệt là khi cô vẫn đang say, có vẻ đặc biệt bạo dạn.
Hơn nữa bạo dạn một cách cực kỳ đáng yêu, hắn bỗng nhiên phát hiện mình lại thích cô nhiều hơn một chút.
Nhưng khi đồng hồ chỉ đến 12 giờ, cô cũng đã ngủ vùi trong lòng hắn, hắn không thể không để cô trở về. Tài xế nhìn thấy tiểu thư nhà mình bất tỉnh nhân sự bị người đàn ông này ôm xuống, rõ ràng liền kinh sợ không nhỏ. Anh ta vội bước qua, thấy quần áo Phong Quang vẫn còn nguyên vẹn, vẻ mặt khi ngủ cũng hết sức yên tĩnh, lúc này mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Triều tuy sẽ để mặc Phong Quang quậy phá, nhưng không có nghĩa ông sẽ cho phép con gái mình xằng bậy.
Đoạn Mộ đặt Phong Quang vào trong xe, hắn cởi áo khoác rồi đắp lên người cô. Hắn vỗ về gương mặt cô, Phong Quang đang trong giấc mộng khẽ "Ừm" một tiếng.
Hắn cười, lúc này mới rời khỏi xe, đứng tại chỗ nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Có thể tưởng tượng, khi Hạ Triều thấy trên người con gái mình khoác qua Phong Quang vẫn hết sức hí hửng ôm áo khoác đi lên tầng trên. Đoạn Mộ là một người đàn ông rất ấm áp, đây là chuyện cô đã sớm biết rồi, chỉ là mỗi lần hắn dành sự ấm áp đó cho cô, cô sẽ không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.
Tuy nói hai người xem như đã xác định quan hệ, nhưng khi ở phim trường, trong đoàn phim có nhiều người như vậy, cô lại không dám liên tục không kiêng ky mà đi tìm hắn.
Những người khác trong đoàn phim thật ra lại cho rằng vị đại tiểu thư này chỉ là đột nhiên nổi hứng mà tò mò với việc làm phim, nhưng chỉ có Diêu Phong biết được, cô thực sự chỉ có hứng thú với Đoạn Mộ mà thôi.
Chẳng qua Diêu Phong không dám nói bậy, Đoạn Mộ trước nay đều không có tai tiếng, anh ta không thể phá hủy điều này được.
Mà ba ngày sau, chính là cuộc họp báo của đoàn làm phim, buổi họp báo được tổ chức ở một khách sạn, các cơ quan truyền thông lớn đều sẽ tới. Thân là nhà đầu tư lớn nhất, Phong Quang dĩ nhiên cũng sẽ đến, chỉ là cô không xuất hiện ở trước mặt truyền thông thôi.
Tại hàng hiên, Phong Quang bị đè trên vách tường vừa tiếp nhận một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, lòng bàn tay Đoạn Mộ nhẹ nhàng lướt qua khóe môi ướt át của cô, lại in một nụ hôn lên đó, hắn thấp giọng nói:
"Chờ cuộc họp báo kết thúc, tôi dẫn em đi chơi."
"Ừm..."
Cô đỏ mặt, nói:
"Hôn một lần nữa."
Hắn cười, như cô mong muốn, lại lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô.
Nhưng cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi, hắn cũng không thể rời đi quá lâu, nên sau khi chấm dứt nụ hôn này, hắn chỉ có thể bảo cô đến phòng khách sạn chờ hắn, rồi lập tức rời đi.
Phong Quang cảm thấy người đàn ông này thật sự rất quyến rũ, cô ôm mặt nhớ lại một chút dư vị của nụ hôn vừa rồi, lúc này mới đi dọc theo hành lang trở về phòng mình. Nhưng khi đi được một nửa, cô liền mẫn cảm nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt, nhìn về phía cửa gian phòng bên cạnh kia, cửa chỉ hơi khép lại, có một giọng nói trong đầu bảo cô đừng đi xem, nhưng lại có một giọng nói khác bảo cô rằng, nếu không đi xem, cô nhất định sẽ bỏ qua điều gì đó.
Phong Quang do dự đến gần một bước, âm thanh nhỏ giọt lại càng lớn hơn, không biết từ đâu thổi tới một trận gió, cửa phòng hơi khép lại hoàn toàn mở ra, mùi máu tươi xông vào mũi. Người đứng ở hàng hiên té ngã trên mặt đất, cô bưng kín miệng mình mới ngăn được tiếng thét chói tai.
Trong phòng, một cái thang chữ A được dựng lên, một người phụ nữ máu me đầy người bị treo móc trên cây thang đó, đầu cô ta gục xuống, miệng vết thương trên cổ kia còn đang không ngừng tuôn máu tươi, tí tách nhỏ giọt trên sàn nhà.
Người phụ nữ trợn tròn mắt, dường như đang đợi một người phát hiện ra cái chết của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận