Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 36: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 36: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 36: Công lược võ lâm minh chủ
Nghe vậy, Văn Các bị ngăn cản tự sát liền ngẩn ra.
"Thích Trường An!"
Phong Quang chạy tới nắm lấy tay hắn.
Thích Trường An cúi đầu ôn nhu mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói:
"Phong Quang làm rất tốt."
Được khen ngợi, Phong Quang lập tức mỉm cười ngọt ngào.
Thích Trường An cười nắm tay cô, lúc này mới tại nhìn về phía mọi người mà nói:
"Thích mỗ đã nếm trải cảm giác chịu nỗi oan không minh bạch, nên không muốn lại thấy có người cùng gặp nỗi oan như mình. Theo như ta thấy, chỉ e Văn Các công tử có nỗi khổ gì đó. Văn Hiên công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
Văn Hiên bỗng nhiên bị nhắc tới tại thong dong cười,"Thích minh chủ nói rất đúng."
Không khí tại đây trong phút chốc biến đổi kỳ lạ một cách khó hiểu.
Tôn Viễn Sơn kinh sợ hỏi:
"Thích Trường An, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta xuất hiện ở đây, Tôn chưởng môn rất kinh ngạc à?"
Thích Trường An chỉ lịch sự cười, lại nhìn Phong Quang nhẹ giọng nói,"Lần này vẫn may nhờ có Phong Quang nên ta mới có thể đứng chỗ này."
Phong Quang không có ý tranh công trước mặt nhiều người như vậy, cô không chút thẹn thùng mà ôm lấy cánh tay hắn,"Kế hoạch này đều do huynh nghĩ ra, ta chỉ nghe lời huynh nói mà thôi."
Từ lúc bắt đầu đã không có chuyện cô được Thích Trường An thả về, bởi Thích Trường An vẫn chưa từng rời khỏi cô, chính hắn đã đưa cô trở lại Tàng Binh Phủ, cũng là hắn âm thầm liên hệ với Thẩm công tử từ trước, thậm chí đã bí mật thương lượng ổn thỏa với Hạ Triều về cách thực hiện cái bẫy này.
Thích Trường An vẫn luôn ở trong Tàng Binh Phủ, chỉ là hắn che giấu quá tốt, những người khác đều không thể nhận ra được. Đương nhiên, địa điểm trốn tránh tốt nhất của hắn... chính là khuê phòng của Phong Quang. Tôn Viễn Sơn cũng không ngốc, ông ta rất nhanh chóng nghĩ ra đây là một cái bẫy "Háa ra. ve băng ©fñna là aiàả" "Thật ra, Thích minh chủ đã đưa cho ta ve băng thật."
Thẩm công tử đứng dậy, giọng hắn dõng dạc truyền vào tai mọi người,"Chỉ là ve băng này tuy là thật, nhưng công hiệu giải bách độc kia lại là do ta bịa đặt thôi."
Hắn cố ý khuếch đại tác dụng của ve băng chẳng qua là để gậy ông đập lưng ông, mà sở dĩ phải dùng ve băng thật chứ không phải ve băng giả, cũng vì sợ đối phương sẽ không tin, khiến kế hoạch này bị thất bại.
Đừng nhìn Hạ Triều lúc ấy nổi trận lôi đình vì Thích Trường An "bắt" Phong Quang đi, kỳ thật ông vẫn đủ hiểu phẩm cách của hắn. Đương nhiên, sự "hiểu" này cũng chỉ là Hạ Triều tự nghĩ vậy thôi.
Hạ Triều nguyện ý giúp Thích Trường An, đây không phải chuyện bất ngờ, mà lý do Thẩm công tử đồng ý giúp Thích Trường An lại càng đơn giản, bởi Thích Trường An đã chấp nhận đưa ve băng cho hắn, tuy ve băng không thể giải trăm loại độc, nhưng rốt cuộc vẫn là một dược liệu hiếm có, người Thẩm gia dù sao cũng đều ham mê dược liệu.
Thích Trường An cười hỏi mọi người,"Hiện giờ đã chứng minh ta không phải hung thủ thực sự, các vị có thấy tiếc nuối không?"
Mọi người quay ra nhìn nhau, không lâu sau liền có người cười làm lành,"Thích minh chủ cương trực công chính, sao có thể là phản đồ được! Chúng ta đều đoán hung phạm nhất định là người khác, chỉ chờ chứng minh Thích minh chủ trong sạch, hiện giờ Thích minh chủ đã trở lại, chúng ta vui còn không kịp, lấy đâu ra tiếc nuối!"
"Đúng, đúng vậy!"
Những người khác cũng liên tiếp nở nụ cười cứng ngắc, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, tốc độ thức thời của bọn họ cũng thật nhanh khác thường.
Đó là vì trong lòng bọn họ biết, lúc bọn họ vây công Thích Trường An trước đây, nếu Thích Trường An không nương tay, e là bọn họ cũng không thể yên ổn đứng chỗ này.
Võ công của Thích Trường An rốt cuộc đã cao tới cảnh giới nào, đến nay vẫn chưa một ai biết được.
Ngay cả Tôn Viễn Sơn trước nay thích kiếm chuyện cũng lựa chọn ngậm miệng lúc này.
Thích Trường An không nhìn đám người vội vã cười làm lành kia, hắn nhìn về phía Văn Các đã không còn khí thế một lòng muốn chết như vừa rồi,"Văn Các công tử, chuyện đã tới nước này cũng sẽ không còn gì tệ hơn nữa, ngươi xác định mình không muốn nói thêm mấy câu sao?"
"Chuyện tới bây giờ, ta đã không còn gì để nói." Văn Các đã không còn quan tâm gì tới sinh tử, ngữ khí tại càng không chút dao động.
Phong Quang nói ngay sau đó:
"Nhị sư huynh, muội biết huynh không thể nào là người trong Ma giáo. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến huynh gây thương tổn cho Tam sư huynh như vậy?"
Văn Các mặt không biểu cảm nói:
"Tiểu sư muội, sao muội có thể chắc chắn ta không phải người trong Ma giáo đây? Biết người biết mặt không biết lòng, muội không biết đạo lý này sao?"
"Bởi vì Ma giáo không thể phái một người ngu xuẩn như vậy đến đây nằm vùng."
Phong Quang trả lời không chút do dự.
Văn Các trầm mặc, đại khái là cảm thấy mình bị tổn thương.
Vương Từ cũng nói:
"Văn Các, ngươi là người tâm tính đơn giản nhất trong ba sư huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngươi ham thích nhất vẫn là rèn đúc, ngay cả lễ nghỉ thế tục cũng không quá tỉnh thông. Tính tình giản đơn như ngươi, sao có thể là người Ma giáo?"
"Văn Các, ngươi rốt cuộc có nỗi khổ gì?"
Hạ Triều uy nghiêm đứng lên một bước nói:
"Ngươi là người của Tàng Binh Phủ, là đệ tử của ta, nếu ngươi bị người ta uy hiếp cũng không cần sợ, người của Tàng Binh Phủ đều ở bên cạnh ngươi!"
Hốc mắt Văn Các ửng đỏ, hắn gục đầu xuống, không có dũng khí nhìn sư phụ và sư nương mình,"Sư phụ... người cũng đừng hỏi nữa, ta thật sự là người Ma giáo, ngày ấy mọi người thương lượng để Tam sư đệ thay thế Tả Thủ Đao đi tham gia Chỉ Qua đại chiến, ta cũng ở hiện trường, cho nên ta mới đi tập kích Tam sư đệ, thậm chí còn giá họa cho Thích minh chủ..."
Với thái độ này của Văn Các, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra hắn nhất định có lý do gì khó nói.
Nhưng quả thật vẫn có "người mù", Tôn Viễn Sơn vui sướng khi người gặp họa nói:
"Hạ phủ chủ, ta thấy vị nhị đệ tử này của ngươi cũng không phải hạng người táng tận thiên lương, ít ra đối với chuyện mình đã làm, hắn vẫn thừa nhận rất thành khẩn. Xem ra đúng là Hạ phủ chủ dạy dỗ tốt nha." "Cái lão già kia ông câm miệng tại!"
Phong Quang quát một câu về phía Tôn Viễn Sơn, cô đã nhịn ông ta lâu lắm rồi. Tôn Viễn Sơn thổi râu trừng mắt,"Oắt con nhà ngươi!"
Một thanh trường kiếm chưa tuốt khỏi vỏ đánh vào ngực Tôn Viễn Sơn, Tôn Viễn Sơn lập tức bị lực đạo này đẩy lui về sau một bước. Tuy rằng ông ta không hộc máu, nhưng vẫn chịu nội thương không hề nhẹ. Phong Quang dĩ nhiên không có công lực để phát ra một kích này, người có khả năng đó đương nhiên là Thích Trường An bên cạnh cô.
Thích Trường An ưu nhã trả lại Hàn Tễ Kiếm trong tay mình vào tay Phong Quang. Hắn vẫn chăm chú nhìn Phong Quang, không thèm lãng phí cho Tôn Viễn Sơn một ánh mắt, chỉ nhẹ giọng cười nói:
"Ta thấy Tôn chưởng môn có ứ đọng trong ngực, lúc này mới ra tay giúp đỡ. Tôn chưởng môn, tất cả mọi người đều là người bạch đạo, người không cần cảm tạ ta."
Tôn Viễn Sơn giận mà không dám nói gì, ông ta che lại nơi ngực bị thương, im miệng không nói. Ông ta đánh không lại
Thích Trường An, đây là sự thật.
Phong Quang ôm kiếm bật cười.
Thích Trường An đã không chút che giấu sự ưu ái của mình dành cho Phong Quang, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được giữa hắn và Phong Quang có gì đó.
Nhưng ở đây lại thật sự có kẻ ngốc.
Vương Tử nhìn vẻ mặt Hạ Triều vui mừng vì "huynh đệ tốt còn ra mặt bảo vệ con gái ta", bà liền không nhịn được mà nghĩ, sao năm đó mình tại nhìn trúng nam nhân này được nhỉ.
Chỉ là vì năm đó Hạ Triều rất phản nghịch sao?
Ngay lúc không khi ở hiện trường sắp lên cao đến đỉnh điểm, Văn Hiên đã lâu không lên tiếng chợt mở miệng.
"Nhị sư đệ, nếu ngươi thật sự là phản đồ, vậy trong lòng ngươi nên biết, hành vi ngươi phạm phải là không thể tha thứ."
"Ta biết..."
Văn Các cắn răng, nói từng câu từng chữ:
"Ta phản bội sư môn, giết hại sư đệ, ở trong mắt các ngươi, ta chỉ có thể lấy cái chết để chuộc tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận