Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 78: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 78: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 78: Công lược tình yêu cấm ky
Tạ Trạm và Phong Quang nhìn nhau một cái, hắn cười nói:
"Ta biết Phong Quang không phải con gái của đại ca, đại tẩu."
"Nếu tam đệ biết..."
Tạ Tầm ho khan vài tiếng, trước ánh mắt của thê tử, mất tự nhiên mà nói:
"Vậy đệ và Phong Quang... có đôi khi cũng cần tránh dị nghị. Nếu quá thân mật, sẽ khiến người ta nói xấu."
Phong Quang yên lặng quay đầu đi, muốn rút tay mình ra khỏi tay Tạ Trạm, nhưng cô thất bại.
Tạ Trạm mỉm cười,"Sao phải tránh dị nghị? Không bao lâu nữa, đại ca, đại tẩu liền có thể uống rượu mừng của ta và Phong Quang"
Tạ Tầm và Triệu Uyển cứng đờ người.
"Hóa ra đại ca, đại tẩu còn chưa biết sao?"
Tạ Trạm lại như trách cứ mà duỗi tay chọc chọc trán Phong Quang, nói:
"Chuyện từ ba năm trước chúng ta đã ở bên nhau, Phong Quang không nói cho đại ca, đại tẩu à?"
Cô đương nhiên không thể nói cho bọn họ!
Phong Quang lại trừng mắt nhìn Tạ Trạm một cái, nghĩ thầm nam nhân này chỉ biết lôi cô ra mà trêu chọc!
"Ba, ba năm trước đây..."
Triệu Uyển hoài nghỉ không biết có phải mình nghe lầm hay không.
"Không sai, là ba năm trước đây."
Tạ Trạm cười, cũng không nhìn Tạ Tầm và Triệu Uyển đang sợ ngây người nữa, mà nắm tay Phong Quang đi về phía trước. Đúng vậy, đây là chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào, thân là thúc thúc, vậy mà hắn lại có thể động lòng với cháu gái còn nhỏ tuổi vào ba năm trước đây, hơn nữa còn tự mình dụ dỗ cháu gái nhỏ ở bên hắn, nếu việc này truyền ra ngoài, bất kể là ai cũng muốn mắng một câu cầm thú biến thái.
Hình tượng hoàn mỹ chính trực của Tạ Trạm đã đi sâu vào lòng người, thế nên lần đầu tiên Triệu Uyển và Tạ Tầm nghe nói hắn và Phong Quang ở bên nhau, đều cần thêm nhiều thời gian hơn nữa để phục hồi tinh thần lại.
Nhưng chờ bọn họ phục hồi tỉnh thần xong, hai người kia đã không thấy bóng dáng.
Thời gian ba năm quá mức lâu dài, người vắng mặt luôn muốn đòi lại tất cả những thứ đã bị bỏ qua, hắn nguyện ý chờ ba năm mới trở về, chẳng qua cũng là vì ba năm sau, Phong Quang sẽ đến tuổi có thể cho hắn muốn làm gì thì làm. Cửa phòng mở ra, nam nhân ôm thiếu nữ treo ở trên người mình bước từng bước một vào phòng, từ sau khi rời khỏi tầm mắt đám người kia, Phong Quang vẫn luôn ở trạng thái dính trên người hắn như vậy.
Hắn cực kỳ thích dáng vẻ cô dính lấy mình, Tạ Trạm khẽ cười, nhẹ giọng nói bên tai cô:
"So với ba năm trước đây, Phong Quang đường như đã nặng hơn không ít."
"Câm miệng!"
Phong Quang ngẩng đầu "Hừ" một tiếng với hắn,"Chàng nói ba năm không trở lại, liền thật sự không trở lại luôn. Chẳng lẽ chàng không thể lén lút tới thăm ta một lần à!?"
"Sao Phong Quang biết ta không trở về thăm nàng?"
Cô ngẩn ngơ,"Chàng từng trở về sao?"
Hắn hạ thấp giọng, chậm rãi nói:
"Chẳng lẽ Phong Quang thật sự cho rằng, những vệt đỏ trên người mà nàng phát hiện ra khi tỉnh lại đó, thật sự chỉ là bị côn trùng cắn sao?"
Trong phòng an tĩnh trong chớp mắt, bỗng nhiên, thiếu nữ tức muốn hộc máu hét lên,"Tạ Trạm!"
Cô đã bảo ngay mà, phòng vừa gọn gàng lại rất sạch sẽ, thì sao có thể có côn trùng tiến vào, nhưng mấy năm gần đây cô không tìm thấy thủ phạm, chưa từng nghĩ tới liệu có phải hắn trở về gặp mình hay không, cho nên cô căn bản là không nghĩ tới trường hợp mình bị người ta sàm sỡ.
Cô cắn răng,"Nếu chàng đã trở lại, vì sao không nói cho ta!?"
"Nếu như nói cho Phong Quang, nhìn thấy ánh mắt Phong Quang vui mừng, ta sẽ không nỡ lòng rời đi nữa."
Hắn hôn lên môi cô, lúc này đây, là môi và môi thực sự quấn lấy, không có bất kể chướng ngại gì.
Nụ hôn của Tạ Trạm cũng giống như con người hắn, giữa ôn nhu luôn để lộ ra bá đạo không cho người ta cự tuyệt, mà đồng thời, hắn lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác khống chế, vì thế cho dù Phong Quang ngượng ngùng không dám đáp lại, dưới sự tiến công của hắn, cô cũng chỉ có thể chìm đắm trong sự dịu dàng mà hắn mang lại mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận