Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 31: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 31: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 31: Công lược người cản thi
Ninh Dịch đi tới, hắn cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Phong Quang lườm hắn,"Anh nói rõ ràng cho tôi, vì sao những người khác cũng có thể nhìn thấy anh?"
"Tôi không phải quỷ, đương nhiên những người khác có thể nhìn thấy tôi rồi."
Hắn cười tủm tỉm hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Ninh Dịch nhìn ông quản gia đang ngây người, mỉm cười Phong Quang ngửa đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi:
"Ninh Dịch, anh lại gạt tôi '
"Tôi lửa em thế nào?" Hắn hơi cúi xuống xoa đầu cô, cảm thấy dáng vẻ cô thở phì phì thật sự đáng yêu hết cỡ.
"Anh cố ý."
Phong Quang đá vào chân hắn một cái,"Lúc trước anh cố ý khiến tôi cho rằng những người khác không nhìn thấy anh vậy mà sau khi tôi dẫn anh về, anh lại cố ý để người khác nhìn thấy!"
"Phong Quang hiểu lầm, tôi không phải quỷ, dĩ nhiên không thể giấu mình đi được. Tôi cũng đâu thể thay đổi sự thật rằng bọn họ nhìn thấy tôi chứ."
"Anh cứ tiếp tục lừa dối tôi đi! Tôi còn lâu mới tin!"
"Tiểu thư."
Ông quản gia do dự hỏi:
"Không biết cô và vị tiên sinh này có quan hệ gì?"
Mới đầu khi ông và những người khác thấy Phong Quang dẫn một người đàn ông mặc cổ trang về nhà, mọi người còn đoán liệu hắn có phải là minh tỉnh nào đó được Phong Quang coi trọng hay không, nhưng sau khi ông rà soát hết một lượt cả giới giải trí, từ minh tỉnh tai to mặt lớn đến nghệ sĩ mới vào nghề, cũng không hề phát hiện người đàn ông này trong đó. Hiện giờ ông có một suy đoán hết sức vi diệu, rằng phải chăng tiểu thư nhà ông có ham mê đặc biệt gì đó, ví dụ như... hóa trang chẳng hạn?
Ninh Dịch cười: "Chào ông, tôi chính là..."
"Bạn trai!"
Phong Quang vội vàng cướp lời. So với việc để hắn nói hẳn là tướng công hay trượng phu gì đó của cô, ít ra hai chữ "bạn trai" này còn đỡ khiến Quản gia sớm đã có suy đoán này, thật ra ông cũng không kinh ngạc lắm, chỉ là sắc mặt hơi lo ngại:
"Tiểu thư, chuyện cô có bạn trai. ."
"Nếu ông dám mật báo với ba mẹ, tôi liền rời nhà trốn đi!" Quản gia liền ngậm miệng.
Phong Quang hừ một tiếng, đi lên xe. Ngay khi Ninh Dịch muốn theo sau, cô đóng cửa xe lại, hạ cửa kính xe xuống nói:
"Anh đừng đi cùng tôi, tôi không thể dẫn anh đến trường được. Anh cứ ở nhà mà đợi cho tốt!"
Dứt lời, cô lại đóng cửa sổ xe, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi. Ninh Dịch đứng tại chỗ, hắn nhìn theo hướng xe rời đi, rất lâu cũng không nhúc nhích, dáng vẻ tựa như thú cưng bị bỏ rơi, Ông quản gia lại rất dễ mềm lòng nên an ủi Ninh Dịch:
"Tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã bị chiều hư, tính tình cô ấy không tốt, cậu Ninh, mong cậu không phiền lòng"
"Tính tình bướng bỉnh như vậy, cực kỳ đáng yêu."
Ninh Dịch cười một tiếng, chỉ thấy vui vẻ chứ không thấy tổn thương chút nào.
Ông quản gia chỉ cho rằng người thanh niên này đang miễn cưỡng cười vui, nên lại tốt bụng nói:
"Cậu Ninh, tôi thấy tính cách cậu rất tốt. Tiểu thư nhà chúng tôi, cô ấy... rất dễ khiến người ta cảm thấy khó gần. Nói thật, cậu là chàng trai đầu tiên tiểu thư dẫn về, tôi hy vọng cậu có thể hiểu, tiểu thư nhà chúng tôi đã có hôn ước, cho nên..."
"Yên tâm đi."
Ninh Dịch cười, mắt hơi cong, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ. Nụ cười này của hắn tựa như gió xuân tháng ba thổi vào mặt, khiến người ta choáng váng chẳng nghĩ được gì,"Tình cảm của Phong Quang đối với tôi là nghiêm túc. Còn hôn ước... ngay cả phụ nữ đã kết hôn còn có thể bỏ đi cùng người đàn ông khác, thứ gọi là hôn ước thật sự không đáng quan tâm."
Quản gia: ??2
Ông muốn khuyên Ninh Dịch rời khỏi tiểu thư nhà mình, kết quả phương thức tư duy của Ninh Dịch lại hoàn toàn dẫn sang chuyện khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận