Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 49: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 49: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 49: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Trịnh Phi bỗng nhiên chạy tới,"Anh, hắn đến đây rồi!"
Trịnh Cao nghe vậy, liền nhét lọ thuốc vào tay Phong Quang,"Cô Hạ, chúng ta có thể thoát khỏi nơi này hay không, còn phải xem cô làm như thế nào."
Dứt lời, hắn và Trịnh Phi liền nhanh chóng rời đi.
Phong Quang nắm chặt lọ thuốc, cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi, cô nhìn Kỳ Vị chậm rãi đi tới, với vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi. Kỳ Vị dắt tay cô, cười tủm tỉm hỏi:
"Sao Phong Quang lại ra đây?"
Sắc mặt cô vẫn như thường,"Ở trong đó quá buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Nếu Phong Quang không thích, thì lần sau chúng ta sẽ không ra ngoài nữa."
Ánh mắt cô khẽ động, nhưng lại không nói bất cứ lời phản bác nào.
Kỳ Vị cười khẽ,"Đi thôi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Bữa cơm này, cô ăn như nhai sáp. Sau khi trở lại ký túc xá, cô vẫn luôn nghĩ đến lời của Trịnh Cao. Hắn đã nói, để bệnh nhân trở lại vị trí nên có của bọn họ, đó vị trí gì? Vị trí bị đám bác sĩ kia ngược đãi sao? Cô còn nhớ rõ những cảnh tượng khó coi trên ảnh chụp của Kim Quả Quả, cái gọi là bác sĩ, chẳng qua cũng chỉ là thứ mặt người dạ thú mà thôi. Có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc, Kỳ Vị đổi ngược vị trí của bác sĩ và bệnh nhân ở bệnh viện này là sai sao?
Ít nhất vẻ bề ngoài của bệnh viện này cũng rất hoà bình. Cô chưa gặp được đám bác sĩ kia, cho nên cũng không biết những bác sĩ đó có phải chịu ngược đãi như thế hay không, nhưng... nếu thân phận của mọi người trở về vị trí cũ, thì những bệnh nhân đó sẽ thế nào, Kỳ Vị... rồi sẽ ra sao?
Cô không cách nào tiếp tục tưởng tượng được, điều này khiến cô càng thêm ý thức được, bản thân mình là một người do dự không quyết đoán lại nhiều lòng đồng cảm đến cỡ nào.
Hiện giờ cô chỉ cần tự lo cho mình thật tốt là được, muốn rời khỏi nơi này... không phải chính là nguyện vọng của cô từ trước tới nay sao?
Đúng vậy, cô chỉ cần nhớ kỹ mục đích này là tốt rồi.
"Hôm nay dường như Phong Quang vẫn luôn có tâm sự." Kỳ Vị ôm lấy cô ngồi giữa đám thú bông đó, thật sự là quá mức đáng yêu, hắn luôn không nhịn được mà muốn tới gần cô hơn một chút, thân thiết hơn một chút.
Cô mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô chính là ngực hắn, cô bỗng nhiên ngơ ngẩn hỏi:
"Kỳ Vị, anh có sợ chết không?"
"Sợ,"
Hắn gần như không hề do dự mà đưa ra câu trả lời này,"Tôi sợ chết, tưởng tượng đến việc Phong Quang một mình ở lại trên thế giới này... Nhiều năm sau, có lẽ cũng không cần lâu lắm, bên cạnh Phong Quang sẽ có một người đàn ông khác, rốt cuộc Phong Quang cũng chán ghét tôi như vậy, em sẽ có thể quên tôi đi rất nhanh, cho nên... Tôi sợ cái chết."
Hắn thở dài, nếu hắn chết rồi, thì ai còn muốn nhớ đến sự tồn tại của hắn đây? Hẳn chính là một kẻ khiến rất nhiều người sợ hãi, nhưng bị những người khác quên đi cũng không sao, chỉ riêng việc bị cô quên đi là hắn không thể nào chịu nổi.
Tưởng tượng đến khả năng này, hắn sẽ có một loại kích động rất đáng sợ, nếu thật sự phải chết, hắn cũng sẽ không để cô sống một mình trên thế giới này.
"Kỳ Vị... anh rất cô đơn." Cô ngước mắt, nhìn thằng vào đáy mắt hắn. Sự thương hại bất chợt này khiến cô cảm thấy không biết nên theo ai.
"Tôi có Phong Quang... Cho nên tôi sẽ không cô đơn nữa." Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, lại hôn khóe mắt cô, cuối cùng đặt nụ hôn dịu dàng lên trên môi cô,"Phong Quang... Thử nghiêm túc thích tôi một chút, không được Sao?"
Hôm nay, hắn dường như cực kỳ cảm tính.
Phong Quang nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể cho tôi tự do không?"
"Tự do mà Phong Quang muốn là loại tự do gì đây?" Hắn cầm tay cô lên, hết sức lịch thiệp mà đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô,"Chung sống với tôi không tốt à?"
Cô không còn sức để nói chuyện nữa, tất cả mọi khả năng đều đã bị hắn tiêu hao đến hầu như không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận