Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 87: Ngoại truyện 8 (Tạ Trạm)

Quyển 26 - Chương 87: Ngoại truyện 8 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 87: Ngoại truyện 8 (Tạ Trạm)
Tạ Trạm xoa nhẹ đỉnh đầu Phong Quang, hắn đã nhìn ra Phong Quang có tâm sự, nhưng nàng không muốn nói, nên hắn sẽ không hỏi. Hắn thấp giọng nói:
"Hiện tại đã không sao rồi, Phong Quang không cần lo lắng nữa."
"Ừm..."
Cô gật gật đầu, lúc này mới thấy còn một người nằm trên mặt đất, cô vừa mới nhìn qua, đã bị Tạ Trạm che kín mắt.
"Phong Quang chưa từng thấy người chết, đừng nhìn thì tốt hơn."
Thi thể bị chặt đứt tay trên mặt đất quả thực có chút đáng sợ, hắn tại khẽ xoay mặt cô, dán vào bên tai cô nói:
"Thích khách là công chúa Khê Tù Quốc A Hề Vũ, nàng ta vì muốn báo thù mất nước nên mới bắt Tiếu Tiếu, lúc trước ta không xử lý chuyện này sạch sẽ, đây là lỗi của ta."
"Không phải."
Phong Quang lắc đầu,"Đây không phải lỗi của chàng. Từ xưa đến nay, chiến tranh đã có thắng thì phải có thua, nàng ta rõ ràng có thể tìm một chỗ để sống yên Trong chuyện chiến tranh này, Phong Quang không phải là người Khê Tù Quốc, nên cô đương nhiên không thể dõng dạc nói bản thân có thể thấu hiểu được tâm tình của A Hề Vũ, Tiếu Tiếu là con gái cô mang thai mười tháng mới sinh ra, cô sẽ không để bất cứ kẻ nào gây tổn thương cho Tiếu Tiếu.
Tạ Trạm mỉm cười, không ai có thể nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc của hắn.
Thị vệ phủ công chúa đã tìm tới, hắn nói khẽ với Phong Quang:
"Phong Quang đưa Tiểu Tiếu về trước cùng thị vệ, ta giải quyết xong hậu quả sẽ trở về."
"Được..."
Cô lại không yên tâm nói:
"Chàng về sớm một chút."
Hắn lại ôn nhu nhìn chăm chú vào cô,"Phong Quang sẽ không phải chờ quá lâu đâu, ta sẽ rất nhanh chóng trở về."
Nghe xong những lời này, cô mới ôm Tiếu Tiếu rời đi cùng thị vệ.
Vở kịch trong bóng đêm đã tan cuộc, người đang lén quan sát cũng Người mặc áo choàng đen quay đi, bước ra khỏi hẻm nhỏ. Tuy nhiên, khi gặp lại bóng dáng bạch y trước mặt, người áo đen hoảng hốt năm lấy góc áo mình, cả người run nhè nhẹ, tại bởi vì mũ choàng màu đen mà không thể thấy rõ vẻ mặt người này. Tạ Trạm hiếm khi lại dùng giọng điệu khó hiểu "Các hạ rốt cuộc là ai?"
Gần đây, hắn có thể thoáng cảm nhận được bên cạnh Phong Quang... Không nên nói là bên cạnh Tiếu Tiếu có thêm một người, vào tối nay khi xử lý chuyện A Hề Vũ, hắn mới dự tính hoàn toàn đối mặt với người kia. Rất khó nói ra đây là loại cảm giác gì, hắn biết người này không có ác ý, thậm chí... hắn còn có thiện cảm hết sức tự nhiên với người này.
Điều này không hợp lý.
Tạ Trạm không thích việc bản thân có lúc mù mờ không hiểu, ánh mắt hắn tối sầm lại, hỏi lần nữa:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta
Người nọ chỉ mở miệng nói một chữ, rốt cuộc lại không nói tiếp được.
Ánh mắt Tạ Trạm chợt ngừng, duỗi tay bắt được cổ tay cô, mũ choàng trên đầu cô rơi xuống, lộ ra một gương mặt tái nhợt mà tiều tụy, hắn gần như không dám tin tưởng mà thốt lên:
"Phong Quang..."
Đúng vậy, nàng và Phong Quang có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Chuyện này không thể là thuật dịch dung được, bởi sẽ không có người thứ hai nào có thể tạo cho Tạ Trạm cảm giác giống với Phong Quang.
Hắn không khỏi nắm chặt tay cô hơn nữa, nhưng khi thấy đôi mắt cô tích một tầng mưa bụi càng thêm động lòng người, hắn liền khựng lại, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm,"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tạ Trạm."
Trong mắt cô dường như độ ra một tỉa hoài niệm, tiếp đó lại là hận ý, nhưng tới cuối cùng, cô lại tựa như thoải mái mà nhắm mắt lại, thở dài,"Ta đã không gặp ngươi rất lâu rồi."
Tạ Trạm chợt hỏi:
"Ngươi là Phong Quang của ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận