Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 7: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 7: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 7: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Trong nhà cổ, tất cả nhân viên trong đoàn đều lần lượt lấy dụng cụ thiết bị ra, vào vị trí làm việc của mình.
Phong Quang ngồi trên thềm đá, lạc lõng với đoàn người đang bận rộn. Sắp bắt đầu khai máy nhưng cô hoàn toàn không thấy căng thẳng.
Cô đang nghĩ hiện giờ mình đang mặc một chiếc áo dệt màu xanh nhạt, bên trên thêu một đóa phù dung nhạt màu, trên búi tóc gài một cây trâm bằng ngọc trắng.
Cô đang ăn mặc trang điểm theo phong cách cổ đại trang nhã, tuy đơn giản nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Đặc biệt cộng thêm gương mặt xinh đẹp của cô, dù chỉ mặc độc màu trắng cũng sẽ có người nói cô đẹp như tiên nữ.
Ánh mắt trầm trồ khi nhìn cô trong trường quay không hề ít nhưng cô làm như không nhìn thấy.
Cô đang nghĩ đến chuyện phong thư đó, trong bức thư có nhắc đến chuyện cô ngã vào lòng anh ta. Hôm qua, cô đã nghĩ cả đêm mới nhớ ra bốn tháng trước, Liễu Hàn từng đọc mấy couple chòm sao từ nước ngoài, sau đó rút bài Tarot thì bài nói bây giờ tìm bạn trai cũng không có tác dụng gì.
Cuối cùng, Liễu Hàn quyết định về quê, đến miếu Nguyệt Lão thắp hương bái lạy. Khi đó, Phong Quang cũng cải trang rồi cùng Liễu Hàn đến miếu Nguyệt Lão. Xui xẻo thay hôm đó đúng lễ tình nhân, không hiểu sao ngày lễ của nước ngoài mà lại đến miếu Nguyệt Lão cầu nguyện.
Phong Quang cũng không biết, tóm lại hôm đó trong miếu chật cứng người, đúng là cô có ngã vào lòng một người đàn ông, nhưng cô hoàn toàn không để ý, thậm chí còn không nhìn mặt mũi người đó ngang dọc ra sao, chỉ vội vã nói xin lỗi rồi đi luôn.
Có lẽ... người viết thư cho cô là người đàn ông đó chăng?
"Phong Quang đứng đực ra đấy làm gì, bắt đầu quay rồi."
Liễu Hàn gọi cô, vì hôm qua ngủ không đủ giấc nên khuôn mặt chị ta hơi tiều tụy. Phong Quang đứng lên, khi đi qua Liễu Hàn bèn hỏi:
"Hôm qua chị ngủ không ngon à?"
"Đừng nói nữa, xúi quẩy!"
Liễu Hàn ôm tay, cảm thấy hoảng hồn, hôm nay nhất định chị ta phải xin đổi phòng. Phong Quang nhìn chị ta bằng ánh mắt kì quặc. cổ trang như mình.
Cảnh đầu tiên hôm nay quay là hồi ức của Thiên Mạch, cũng chính là ba trăm năm trước, anh ta và vợ mình Lâu Nhược ngắm hoa trong vườn.
Phồn hoa như gấm, đắm say mắt ai. Nét mặt Ngu Thuật dịu dàng, ánh mắt ấm áp thân thiết, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Nhược, ta biết nàng thích hải đường nhất nên ta đã tự tay trồng rất nhiều, rất nhiều, nàng có thích không?"
"Thích lắm."
Sóng mắt Phong Quang mênh mông, nụ cười thuần khiết vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Tuy bình thường Ngu Thuật rất thích tỏ ra u sầu, nhưng lúc quay phim, anh ta nhập vai rất nhanh. Cái danh ảnh đế của anh ta cũng không phải danh hão, nói về diễn xuất, quả thật không chê anh ta vào đâu được.
"Nàng thích là tốt rồi, sau này vào mùa này hàng năm, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa hải đường, dù là bây giờ hay kiếp sau, Tiểu Nhược, ta sẽ luôn ở bên nàng."
Ngu Thuật đưa tay vuốt ve gò má cô. Nhưng đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp chạm vào Phong Quang, một âm thanh chói tai đã phát ra thu hút sự chú ý của mọi người.
Phong Quang và Ngu Thuật đều đưa mắt sang nhìn, thấy toàn bộ màn hình máy giám sát của đạo diễn và camera của quay phim đều nứt toác, tia lửa bắn ra lẹt xẹt, trong không khí thoang thoảng mùi khét lẹt.
"Đúng là gặp ma rồi!"
Khâu Lương mắng một tiếng rồi tránh xa máy giám sát, quay phim cũng ném luôn camera đang tóe lửa xuống, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Ngu Thuật và Phong Quang nhìn nhau, anh ta hạ bàn tay còn tí nữa là chạm được vào mặt cô xuống. Không chỉ máy giám sát và camera, tất cả thiết bị điện tử dùng để chụp quay không hiểu sao đều tóe lửa, trợ lý trường quay lập tức xách thùng nước đến dập lửa.
Liễu Hàn vội vàng đưa Phong Quang ra khỏi vùng nguy hiểm. Phong Quang đáng giá ngàn vàng, nếu không cẩn thận bị tia lửa bắn phải chị ta chỉ còn nước khóc thảm.
Phong Quang ngơ ngác hỏi:
"Hôm nay... thời tiết quá nóng nên bị bắt lửa sao?"
"Hôm nay mới hai mươi độ thôi, nóng gì mà nóng?" Liễu Hàn liên tưởng đến chuyện đêm qua, trong lòng càng thêm sợ hãi, hạ thấp giọng nói với Phong Quang:
"Chị cảm thấy thị trấn này không an lành cho lắm, khách sạn cũng rất ma quái, căn nhà cổ này lại càng thêm kỳ dị."
Phong Quang nhìn chị ta như muốn nói chị nghĩ quá nhiều rồi, gì mà ma quái với kỳ dị chứ.
Thế giới này viết về con đường trong showbiz, không phải là thế giới ma quỷ, lấy đâu ra ma với quỷ nào? Người đại diện của Ngu Thuật cũng vội kéo Ngu Thuật sang một góc.
Nghề nghiệp như người đại diện phải bảo vệ kỹ càng nghệ sĩ của mình, dù sao thì bọn họ vinh thì cùng vinh mà nhục thì cùng nhục. Ở bên kia Khâu Lương dặn phó đạo diễn mau chuyển các thiết bị đến, Liễu Hàn nghe thấy bèn lắc đầu:
"Không được, chị phải nói với đạo diễn Khâu tốt nhất là đổi nơi khác để quay phim."
Vừa dứt lời, Liễu Hàn đi thẳng tới chỗ Khâu Lương nói chuyện. Phong Quang đứng một mình, vô tình nhìn thấy Lạc Thần Hi đang đứng ở phía sau.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi cô lại nhớ đến người đàn ông tên Ôn Quỳnh. Cô nghĩ một lát, sải bước đến trước mặt Lạc Thần Hi, thấy sắc mặt cô ta là lạ, cô bèn hỏi:
"Cô Lạc, cô sao vậy? Hình như sắc mặt cô hơi tai tái?"
"Không sao..."
Lạc Thần Hi cười gượng gạo, cô ta lại nhìn cây hòe, không thấy người đàn ông đứng phía sau đâu, lúc này mới thở hắt ra:
"Nhìn thấy vụ vừa rồi tôi sợ quá."
"Đúng là khá kì lạ."
Phong Quang nhớ tới mấy chương trình khoa học thường thức trước đây, chẳng phải ma trơi chính là lừa lân tỉnh sao, vậy thì hiện tượng đó cũng có thể dùng kiến thức vật lý hoặc hóa học để giải thích.
Nhưng cô không phải sinh viên khoa học tự nhiên nên cô không thể nghĩ ra lời giải thích nào, mà cô cũng lười suy nghĩ. Nhưng gan của Lạc Thần Hi không to như Phong Quang.
Từ sau khi sống lại, có lẽ vì đã từng bước qua quỷ môn quan, cô ta thường nhìn thấy một số thứ mà người thường không nhìn thấy, ví dụ như... ma quỷ. Lạc Thần Hi biết mình nói ra sẽ không có ai tin, không chừng còn bộ không nhìn thấy mà thôi.
Phong Quang không biết tại sao Lạc Thần Hi cứ muốn nói lại thôi, cô hỏi:
"cô Lạc, tôi muốn hỏi cô một câu, cô có biết người đàn ông nào tên Ôn Quỳnh không?"
"Ôn Quỳnh?"
Lạc Thần Hi lắc đầu:
"Tôi không biết người đàn ông nào tên Ôn Quỳnh cả."
"Thế còn... phụ nữ tên Ôn Quỳnh thì sao?"
"Cũng không có, cô Hạ, cô muốn tìm người đó ư?"
Đó chính là bạn trai của cô ở thế giới này.
"Không có gì."
Phong Quang cảm thấy buồn bã, cô cảm thấy mình đã lây sự u buồn từ Ngu Thuật rồi, bèn xua tay nói:
"Tôi thấy hôm nay không quay được nữa đâu, tôi đi thay quần áo đây. Lát nữa nếu cô Lạc gặp người đại diện của tôi thì giúp tôi nhắn lại một tiếng."
Lạc Thần Hi đáp:
"Được."
Phong Quang đi qua sân, vào hành lang dài, câu trả lời của Lạc Thần Hi đã khiến cô bị đả kích.
Cô xoa cái đầu đang đau của mình, sau khi rẽ quẹo thì đụng phải lồng ngực của một người. Chưa kịp xem cái mũi của mình có bị sao không cô đã ngã về phía sau theo quán tính, người nọ chọt vươn tay ra ôm lấy cô, vì vậy cô được kéo trở về lồng ngực ấm áp của hắn.
"Phong Quang, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Người đàn ông bật ra tiếng cười vui vẻ. Hắn mặc áo mi màu trắng đơn giản sạch sẽ, vì vui mừng nên gương mặt hơi tái trắng của hắn trở nên bừng sáng hơn dưới ánh mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận