Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 47: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 47: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 47: Công lược thái giám
Ngươi mới dại dột hết thuốc chữa ấy!
Phong Quang nhẫn nhịn, không dám nói lời phản bác này ra. Cô không có ưu điểm gì, nhưng lại làm rất tốt một việc, đó là hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
"Tống Vô Hà!" Bên kia, Bách Lý Thư quát lên:
"Ngươi mau buông hoàng tẩu của ta ra!"
Tống Vô Hà lạnh lùng nhìn hắn ta:
"Tứ hoàng tử, gặp chuyện không được hoảng hốt, vững vàng ổn trọng, chẳng lẽ ngài đã quên trước kia ta dạy ngài thế nào rồi sao?"
Trước kia?
Chính là giai đoạn khổ sở trước kia của hắn ta sao?
Bách Lý Thư tức giận giậm chân:
"Ngươi đừng có nói tới trước kia với ta! Ta chịu bao nhiêu đau khổ mới sống sót được tới giờ, tất cả đều là do ngươi ban tặng cả!"
"Nếu biết là do ta ban tặng, tại sao Tứ hoàng tử không hề cảm kích trong lòng nhỉ?"
Tống Vô Hà từ tốn nói:
"Thần không cầu khẩn Tử hoàng tử mang ơn đội nghĩa, nhưng nếu muốn gọi ta một tiếng sư phụ thì ta cũng bằng lòng."
"Ta nhổ vào! Còn lâu ta mới thừa nhận ngươi là sư phụ ta ấy!"
Bách Lý Thư tức giận quát lên với thị vệ:
"Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì! Mau cứu hoàng tẩu của ta ra!"
Tống Vô Hà cười vô cùng ung dung.
Bọn thị vệ nhìn nhau, không một kẻ nào dám ra tay.
"Các ngươi!"
Bách Lý Thư nổi giận đùng đùng,"Đám ăn hại các ngươi, ta nuôi các ngươi để các ngươi ăn không ngồi rồi đấy à?"
Bách Lý Thư nổi trận lôi đình đã thành công nhắc nhở Phong Quang rằng tư thế của cô bị Tống Vô Hà giữ lấy thực sự không thỏa đáng, vì thế cô giật cánh tay nhưng không rút ra được.
Cô liền nói với vẻ mặt đau khổ:
"Tấna Vâ Hà Naưới thả†ara" Tống Vô Hà mỉm cười:
"Thái tử phi, ta khuyên nàng không nên đứng cách ta quá xa, đây là vì suy xét cho an toàn của nàng thôi."
"Chẳng lẽ ngươi cứ định túm lấy ta kiểu này mãi à?"
"Chẳng phải vì năng lực sinh tồn của Thái tử phi quá thấp sao?"
"Năng lực sinh tồn..."
Tống Vô Hà cười nói:
"Chỉ mới có một lát mà Thái tử phi đã bị một kẻ nữ lưu tóm lấy làm con tin, ta thật sự không dám nghĩ, nếu bên cạnh Thái tử phi không có những người khác thì liệu Thái tử phi có bất cẩn va vào tường mà chết không nữa?"
Khóe mắt Phong Quang co giật:
"Ta có mắt, ngươi tưởng ta mù chắc?"
"Cái này cũng không nhất định là như thế."
Tổng Vô Hà nói nhẹ nhàng bâng quơ,"Cái gọi là đôi mắt ấy mà, nếu mọc trên người người khác thì để nhìn đường, nhưng mọc trên người Thái tử phi, nói không chừng chỉ để làm trang trí."
".. Ngươi có cần sỉ nhục ta thế không hả?"
Tống Vô Hà chỉ cười không nói.
Cô có thể đọc được trong đôi mắt phượng của hắn, đúng thế, chắc chắn, bởi vì cô là một người đầu óc có vấn đề mà.
Phong Quang ấm ức mếu máo chỉ vì mình đã phải chịu sự kỳ thị rất lớn! Thế nhưng cô lại chẳng có cách nào phản bác cả.
Trong lúc đó, Băng Thanh vốn không được ai để ý tới rốt cuộc cũng từ từ bò dậy, trên cổ vẫn còn rõ vết bầm tím được tạo ra từ các ngón tay, thân thể nàng ta vẫn còn hơi đau. Nàng ta khó chịu ho khan mấy tiếng, nhìn một nam một nữ trước mắt, trong đôi con ngươi lạnh nhạt và trong sáng nổi lên một tầng bi thương.
Phong Quang đột nhiên có cảm giác như mình là người thứ ba cướp đoạt bạn trai của người ta vậy.
Cô lại giật cánh tay, thái độ lần này kiên định hơn:
"Tống Vô Hà, ngươi mau thả ta ra! Ngươi cứ giữ cánh tay ta như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Thể thống?"
Tấng Vâ Hà nhát ra tiếng cười nhe naắn ndÙi như thể lời cô va nói là một cái gì đó rất buồn cười:
"Chẳng lẽ Thái tử phi không biết, thể thống trong hoàng thành này đều do ta định đoạt ư?"
Đây là lời nói vô cùng đại nghịch bất đạo.
Phong Quang biết trước nay hắn luôn là người kiêu ngạo, nhưng cũng không ngờ hắn lại kiêu ngạo tới mức độ này, thế nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào mới tốt, trước khi kịp suy nghĩ thì cô đã buột miệng nói theo bản năng:
"Ngươi điên rồi! Nói lời này là không muốn sống nữa đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận