Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 45: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 45: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 45: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nhật Quỹ không nghĩ ngợi chút nào, lập tức nói:
"Được"
Đối với đáp án này, cô cũng không có gì bất ngờ, nhưng vẫn kinh ngạc với sự quyết đoán của hắn. Trong lòng cô càng thêm vui vẻ, lại nhón mũi chân lên trao cho hắn một nụ hôn.
Trong mắt Nhật Quỹ hiện vẻ sung sướng, có thể nhìn ra tâm tình hắn đang tốt cực kỳ."Đúng rồi... Phong Quang nhớ tới Thần Long hóa thành tiểu bạch xà kia, nhưng vừa quay đầu lại, tiểu bạch xà vừa rồi còn trên mặt đất đã không thấy nữa, cô sửng sốt một lát.
Nhật Quỹ nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Cô lắc đầu, thấy hẳn là Thần Long kia không quan trọng, nên cũng lười nói, mặc kệ con rồng đó có mục đích gì, cô chỉ cần yên ổn chờ mong hôn lễ của mình là được.
Biết Phong Quang muốn thành thân với Nhật Quỹ, người đầu tiên tìm tới cửa không ai khác chính là Hoa Chúc Chúc, cô ta vội vàng kéo Phong Quang vào phòng, nói muốn tâm sự bí mật, Nhật Quỹ chỉ mỉm cười, không phản đối.
Vừa đóng cửa, Hoa Chúc Chúc liền không nhịn được mà hỏi:
"Phong Quang, cậu nghĩ kỹ đi, chúng ta mới là học sinh trung học phổ thông mà, bây giờ cậu đã gả chồng có phải không tốt lắm hay không?"
"Nhập gia tùy tục."
Phong Quang thản nhiên nói:
"Con gái ở đây chẳng phải mười sáu tuổi đã gả chồng à?"
"Nhưng các cô ấy đều được dạy dỗ tư tưởng phong kiến mà!"
Hoa Chúc Chúc hận sắt không thành thép nói:
"Chúng ta chính là người tiếp thu giáo dục hiện đại, tư tưởng cũ đều không nên giữ lại mới phải!"
Phong Quang nghĩ một chút, Hoa Chúc Chúc chẳng qua cũng mới chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, cho dù cô ta là nữ chính, nhưng cô ta cũng sẽ có sự mơ hồ mông lung thuộc về lứa tuổi này, ví dụ như cô ta thực sự thích Tân Dã, Tân Dã cũng quả thực thích cô ta, nhưng chuộng từ nhỏ đến lớn, mà Tân Dã lại quá mạnh mẽ lấn át cô ta, vì vậy cô ta liền có cảm giác không thể tin chắc được.
Phong Quang tỏ vẻ thấu hiểu, rốt cuộc Hoa Chúc Chúc cũng không có tâm hồn mạnh mẽ như cô, vì thế, cô hỏi:
"Đối với Tân Dã, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?"
"Nghĩ thế nào cơ? Hắn và tớ cũng đâu có quan hệ gì?"
Hoa Chúc Chúc "vịt chết vẫn còn cứng mỏ" mà nói, đối với lời Tân Dã kia, đến bây giờ cô ta vẫn không thể quên được.
"Cậu và hắn không có quan hệ gì sao? Vậy nói cách khác chính là cậu sẽ không thừa nhận thích hắn?"
Mặt Hoa Chúc Chúc đỏ lên,"Tớ đương nhiên là không thích hắn!"
"Lời này của cậu thậm chí còn chẳng lừa được chính mình."
Phong Quang bĩu môi, còn nói thêm:
"Chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra cậu thích Tân Dã có biết không?"
Hoa Chúc Chúc sửng sốt, tiếp đó lại mất tự nhiên nhỏ giọng nói:
"Rõ ràng như vậy sao?"
"Chính cậu tự đi soi gương, nhìn xem có rõ ràng không nào?"
"Thôi được rồi..."
Khí thế cả người Hoa Chúc Chúc đều yếu xuống.
Phong Quang lại nói:
"Tớ biết cậu cảm thấy tớ còn trẻ, hiện tại đã gả chồng thì hơi quá sớm. Chẳng qua nếu ở thế giới của chúng ta, tớ cũng sẽ không thể nào gả chồng sớm như vậy, nhưng tớ rất rõ ràng. Nhật Quỹ thích tớ, tớ cũng thích Nhật Quỹ. Tớ chắc chắn tớ có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cho nên bất kể tớ và Nhật Quỹ có thể đi đến cuối cùng với nhau hay không, tớ đều sẽ không hối hận."
Hoa Chúc Chúc nghe xong, nhất thời tràn đầy cảm xúc, cô ta gục đầu xuống, nhỏ giọng nói:
"Nhưng tớ lại không thể có dũng khí như cậu được."
"Dũng khí có đôi khi không nhất thiết phải hoàn toàn do bản thân."
Phong Quang nói:
"Nếu người cậu thích có thể giúp cậu có được phần dũng khí thiếu hụt kia, vậy cậu liền có thể thật sự suy xét, rằng liệu có thể gả cho hắn hay Lời này của Phong Quang... Thật sự có thể coi là súp gà(1) độc đi
********%
(1) Súp gà: Lấy ý từ cụm "Súp gà cho tâm hồn" (tên sách),"súp gà độc" có ý là lời khuyên độc hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận