Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 47: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 47: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 47: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Trong câu chuyện cô bé Lọ Lem và hoàng tử luôn có một cô chị ác độc, mà Phong Quang chính là cô chị đó, chẳng phải cốt truyện vẫn nên phát triển như vậy sao?
Nữ chính xuất thân bình dân và tổng giám đốc đẹp trai lắm tiền, giữa bọn họ luôn bị chắn ngang bởi một vị hôn thê có tác dụng thúc đẩy cốt truyện phát triển. Không nghỉ ngờ chút nào, vị hôn thê này chính là Phong Quang
Thẩm Hành ngồi trước mặt Phong Quang cũng chẳng thể nào phản bác được. Phong Quang nhìn hắn trầm mặc, cô đã rất không kiên nhẫn,"Vậy anh bảo muốn cho tôi biết nguyên nhân tôi chỉ quên một mình Lục Sâm, nguyên nhân đó rốt cuộc là gì?"
"Trước khi nói ra nguyên nhân, tôi muốn hỏi cô một chút, cảm giác hiện tại của cô đối với Lục Sâm như thế nào?"
Trong giọng nói bình tĩnh của Thẩm Hành hơi có chút không chắc chắn. Phong Quang không biết hắn đang không chắc về điều gì, cô chỉ thành thật nói: "Lục Sâm là chồng tôi, tôi thích anh ấy, anh ấy thích tôi, đơn giản là vậy." "Cô thích con người thật sự của hắn sao?"
Cô khựng lại,"Anh hỏi vậy là có ý gì?"
"Nếu tôi nói, con người thực sự của Lục Sâm là một ác ma, là một bệnh nhân tâm thần có vấn đề về tâm lý. Hạ Phong Quang, cô sẽ có cảm tưởng gì?"
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng những lời này của anh sao?" Phong Quang hỏi lại một câu, chẳng qua tay cầm cốc của cô đã bóp chặt lại, thoáng hiện vẻ bất an.
Thẩm Hành lại nói: "Cô có từng nghĩ tới, vì sao trên mặt tôi lại có thương tích, tay Niệm Niệm thiếu mất một ngón tay, mà cô... Hạ Phong Quang, nếu tôi nhớ không nhầm, trên cổ tay cô có rất nhiều vết dao cắt."
Hắn nói là vết dao cắt...
Phong Quang bình tĩnh tự nhiên mỉm cười,"Ba mẹ nói cho tôi, vết thương trên tay tôi là do tai nạn xe cộ để lại."
"Cô tin sao?" Thẩm Hành bình tĩnh nhìn cô, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào trên mặt cô,"Hạ Phong Quang, những việc này, là cô chưa từng hoài nghỉ, hay cô không muốn hoài nghỉ thế?"
Cô cũng đâu phải kẻ ngốc thât sư. nên đương nhiên là không muốn hoài nghỉ, tiềm thức của cô vẫn luôn nhắc nhở cô, đừng nên tìm hiểu đến cùng... đừng nên tìm hiểu đến cùng...
Cô khuyết thiếu một người dẫn dắt, một người dẫn dắt khiến cô có thể bắt đầu lớn mật hoài nghi. Hiện tại Thẩm Hành chính là người dẫn dắt đó.
Cô lạnh lùng nhìn hắn,"Anh rốt cuộc muốn nói gì? Không ngại thì cứ nói hết ra."
"Sáu năm trước, Hạ Phong Quang bị Lục Sâm giam cầm, nên đã nhiều lần thử tự sát."
Thẩm Hành cứ như vậy dứt khoát nói một câu, giống như ném một quả ngư lôi vào nước hồ phẳng lặng, Phong Quang há miệng. không thể phát ra một tiếng nào.
Thẩm Hành đã từng nghĩ tới sau khi Phong Quang biết những việc này sẽ có biểu cảm ra sao, nhưng thật sự tới lúc này, đáy lòng hắn thế mà lại thấp thoảng chờ mong chờ mong cô sẽ biểu lộ càng rõ vẻ mặt không dám tin tưởng.
"Kết hôn một thời gian dài, cô vẫn không mang thai được, tôi bị người ta tập kích, thiếu chút nữa chết trong một vụ nổ, Niệm Niệm bị bắt cóc, cô ấy bị chặt mất một ngón tay, còn cả Dư Lễ, bị mất tích trong tiệc đính hôn với Lục Hành... Những việc này cũng không phải không có nguyên nhân."
Thẩm Hành không nhanh không chậm nói: "Hạ Phong Quang, tôi là hôn phu trước của cô, nếu không có Lục Hành nhắc nhở, tôi sẽ chết trong một vụ nổ lớn, cô cũng từng nói Niệm Niệm kéo đàn violon rất hay, cho nên ngón tay cô ấy không còn nữa, Lục Hành từng nhắc nhở cô, Lục Sâm là bệnh nhân tâm thần, vì thế... người quan trọng nhất với Lục Hành là Dư Lễ bị bắt cóc đến một phòng thí nghiệm, chỉ thiếu chút nữa... chỉ thiếu một chút nữa thôi, nếu không phải cô tới nơi đúng lúc, Dư Lễ đã bị rút hết máu làm thành tiêu bản."
Thẩm Hành nhìn Phong Quang sắc mặt tái nhợt, cuối cùng nói một câu,"Cô biết không? Khi cô kiên quyết rời khỏi Lục Sâm, cha mẹ cô thiếu chút nữa đã chết trong một tai nạn máy bay rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận