Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 32: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 32: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 32: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Lục Sâm rất ít khi lộ vẻ hạ mình như vậy trước mặt Phong Quang, nhưng chỉ cần hắn biểu hiện như vậy, Phong Quang đều sẽ không tự chủ được mà càng có ảo giác mình là người phụ nữ cặn bã.
Theo những thông tin mà cô có được, xét đến cùng, vẫn vì cô không chịu trách nhiệm nên Lục Sâm mới trở nên lo được lo mất như thế.
"Đang yên đang lành sao tôi lại muốn rời khỏi anh..." Phong Quang lẩm bẩm một câu,"Anh không cần suy nghĩ vớ vẩn, nếu Tiếu Tiếu nghe được mấy lời này, con bé nhất định lại muốn khóc cho xem."
"Được, anh không nói." Lục Sâm cong khóe mắt, trong đôi mắt đẹp lần nữa xuất hiện ý cười.
Phong Quang lại nhìn hắn một cái, thầm nghĩ cảm xúc của người này có thể biến đổi nhanh thật, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện chuyện Yến Niệm Niệm, giờ thì tốt rồi, đề tài lại biến thành cô bảo đảm sẽ không rời khỏi hắn... Nói đến Yến Niệm Niệm, Phong Quang bỗng mơ hồ nhớ tới một chuyện trước kia.
"Hình như tôi nhớ rõ... trước khi tôi hôn mê, cũng chính là khi tôi và Thẩm Hành vẫn còn hôn ước, Yến Niệm Niệm đã từng đi xem mặt một lần."
Tay Lục Sâm khựng lại.
Cô híp mắt nhìn hắn,"Hơn nữa lúc ấy ba mẹ tôi còn nói đối tượng xem mặt này là một bác sĩ vừa mới về nước, tên là Lục Sâm."
Trí nhớ của Phong Quang luôn cực tốt. Đương nhiên, ký ức của cô cũng đột ngột dừng lại vào thời điểm cô hẹn hò với Thẩm Hành tại nhà hàng, giống như có một chiếc kéo cắt đứt ký ức của cô, phần ký ức bị cắt mất kéo dài từ thời điểm đó đến khi cô tỉnh lại.
Khóe môi Lục Sâm hơi cong, mỉm cười khẽ như tắm mình trong gió xuân,"Anh không phủ nhận chuyện này."
"Cho nên lúc trước đúng là anh đã đi xem mặt với Yến Niệm Niệm!" Phong Quang đập bàn một cái, rất có xu thế "bản tiểu thư chuẩn bị tức giận".
Lục Sâm thở dài một tiếng,"Nếu anh nói cái gọi là xem mặt kia, chỉ là anh và Yến Niệm Niệm gặp mặt một lần mà thôi, Phong Quang sẽ tin chứ?"
"Xem mặt chẳng phải là gặp mặt sao? Anh còn muốn xảy ra chuyện gì?" Cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm nếu thằng nhãi này đưa ra câu trả lời khẳng đỉnh. cô liền trưc tiếp nên cái cếc vào đầu hắn. Lục Sâm thấy dáng vẻ cô tức giận thở phì phì liền bật cười,"Nếu anh nói, cuộc gặp mặt này không vượt quá hai phút thì sao?" Cái gọi là xem mặt, chính là gặp mặt gật đầu, lại nói tên mình ra, sau đó, ... liền không có sau đó.
"Chỉ có hai phút?" Phong Quang tắt lửa giận, cô nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ Yến Niệm Niệm không thèm để mắt đến anh?"
Không đúng, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này rất có sức hút mà.
Lục Sâm cười khẽ nói: "Bởi vì Thẩm Hành bỗng nhiên xuất hiện, sau khi biểu thị chủ quyền công khai với Yến Niệm Niệm ở trước mặt anh, xong hắn liền đưa Yến Niệm Niệm đi."
Phong Quang ngẩn người, tiếp theo liền bừng tỉnh đại ngộ,"Hóa ra bọn họ đã ở bên nhau sớm như vậy à..."
Mệt cho cô trước kia còn nghĩ mình là người ruồng bỏ hôn ước với Thẩm Hành mà trong lòng hơi cảm thấy có lỗi với hắn. Cô bỗng nhiên lại nghĩ, khi đó mình thích Thẩm Hành như vậy, sau khi biết được chân tướng, đoạn thời gian đó cô đã vượt qua thế nào đây?
Đương nhiên là vượt qua trong sự tán tỉnh cố ý lại vờ như vô tình của Lục Sâm rồi, chẳng qua cô đã quên.
Phong Quang ngẫm lại, mình thế mà lại thành đôi với đối tượng xem mặt của Yến Niệm Niệm, chuyện này cũng kỳ diệu thật, cô lại tò mò hỏi:
"Vậy tôi và anh quen biết như thế nào?"
"Lúc ấy ở nhà hàng, Thẩm Hành vì muốn đi tìm Yến Niệm Niệm mà chuốc say Phong Quang."
Khóe môi Lục Sâm chứa ý cười nhẹ, hắn như đang hồi tưởng lại mà nói:
"Khi anh rời khỏi nhà hàng, Phong Quang uống say bỗng nhiên kéo tay anh lại, nói anh đẹp, còn muốn sinh con cho anh."
Phong Quang: "Hả ..." !!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận