Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 7: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 7: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 7: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
"Công chúa mắc bệnh nặng mới khỏi, ngươi đừng có làm bậy."
Thái Bạch Kim Tinh nói nửa đùa nửa cảnh cáo.
Thanh Nhai gãi đầu:
"Rồi, rồi, rồi, là ta sai, lão già ông cứ yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ mà."
Thái Bạch Kim Tỉnh để lộ ra ánh mắt cao thâm khó dò:
"Thanh Nhai chân quân biết là được rồi, nếu lỡ như Công chúa xảy ra chuyện gì thật, chỉ sợ dù lão phu có đi cầu tình thì Tô tiên sinh cũng sẽ liều mạng với ngài."
Sắc mặt Thanh Nhai chân quân trở nên cứng đờ, hơn nửa ngày cũng chẳng nói thêm được gì.
Phong Quang hết nhìn Thái Bạch Kim Tỉnh lại nhìn sang nam nhân tên Thanh Nhai kia, càng cảm thấy không khí rất kỳ quái.
Một lát sau, Thái Bạch Kim Tinh lại hỏi:
"Thanh Nhai chân quân tới thư phòng của lão phu là có chuyện quan trọng gì sao?"
"Quả thực có việc." Thanh Nhai liếc nhìn Phong Quang một cái:
"Có điều việc này... cũng có liên quan tới công chúa"
Phong Quang ngẩn ra: "Liên quan tới ta á?"
"Đúng thế, hiện tại ở vườn thuốc của Tô tiên sinh đang xảy ra chút chuyện..."
"Chuyện gì?"
Phong Quang quýnh lên:
"Chẳng lẽ huynh ấy bị trúng độc từ mấy cây cỏ độc do chính tay mình trồng à?"
Thai Nhai bị câu hỏi của cô chọc cho bật cười:
"Không phải thế, là có một nữ đệ tử xông tới tận vườn thuốc của Tô tiên sinh... rồi thổ lộ với hắn trước mặt mọi người."
Phong Quang: "..."
"Khụ khu..."
Thái Bạch Kim Tỉnh ho khan vài tiếng rất thiếu chuyên nghiệp: chạy tới tận nơi này của lão phu cáo trạng chứ?"
Hỏi thế này chẳng phải quá thừa thãi sao? Đương nhiên hắn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà!
Lời này không thể nói ra trước mặt Phong Quang được, Thanh Nhai cười xấu hổ:
"Nữ đệ tử này quả thực không phải người bình thường. Nàng ta là biểu muội của Công chúa, là Bắc Minh Vũ, viên minh châu của Bắc Minh đại đế."
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày:
"Nói vậy... thì đúng là có hơi phiền phức rồi."
Bắc Minh tộc quanh năm sống ở Phương Bắc lạnh giá, quan hệ với Thần tộc không được tốt lắm. Nếu dùng một câu thích hợp để ví thì Thiên đế chính là Hoàng đế cao cao tại thượng, còn Bắc Minh chính là Phiên vương có thực lực mạnh mẽ. Càng quan trọng hơn, địa giới của Bắc Minh là nơi Thiên giới và Ma giới giao nhau, nếu Bắc Minh phản bội thì người của Ma giới có thể dễ dàng đánh thẳng vào Thiên giới.
Tuy nói hiện tại Thiên giới và Ma giới đã ký kết hiệp ước hòa bình, nhưng ở nơi tối tăm có sóng gió gì mãnh liệt thì cũng chẳng ai biết đâu mà lần được.
Thái Bạch Kim Tinh và Thanh Nhai chân quân đều nhìn về phía Phong Quang, cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi đè, đành phải cười gượng vài tiếng:
"Hay là ta..."
Thanh Nhai nói:
"Hay là công chúa tới xem một chút đi?"
Câu Phong Quang định nói là "hay là ta đi về trước" rốt cuộc không thể ra khỏi miệng nữa, cô liền gật đầu mạnh một cái, sau đó đi theo Thanh Nhai chân quân ra khỏi thư phòng của Thái Bạch Kim Tỉnh
Trên đường đi, Thanh Nhai cúi đầu nhìn thiếu nữ thấp hơn mình không chỉ một cái đầu, phát ra lời cảm thán:
"Thật sự rất khó tưởng tượng."
"Tưởng tượng cái gì?"
Phong Quang ngẩng đầu hỏi, rõ ràng là chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
"Rất khó tưởng tượng, năm đó công chúa chỉ dựa vào sức của mình mà có thể vá lại được vết rạn nứt của Thiên giới, cái này phải cần tu vi cao thâm thể nào mới có thể làm được chứ2" Cho dù có gặp Phong Quang bao nhiêu lần thì Thanh Nhai chân quân vẫn cứ luôn cảm khái như vậy. Thân mình thiếu nữ này mảnh mai như thế, sao có thể ngăn cản được khí cắn nuốt khi Thiên giới vỡ vụn chứ, không chỉ vá được vết nứt mà còn sống và trở về nữa.
Cô mới chỉ có một ngàn bảy trăm tuổi mà thôi, có thể có tu vi cao thâm như thế đã không còn đơn giản chỉ là thiên tài nữa rồi.
Phong Quang nghe mà hai mắt mờ mịt:
"Vết nứt gì cơ? Ta lợi hại như thế cơ à?"
"Ôi xem ta này, ta đã quên là Công chúa đã quên hết những chuyện trước kia."
Thanh Nhai bật cười trước sự dễ quên của bản thân, hẳn nói:
"Vào hơn một trăm năm trước, lúc đó ta tới tu hành ở địa vực Bắc Minh, không ở Thiên giới. Nghe nói năm đó tiên khí ở địa mạch Thiên giới thoát đi cực nhanh, khắp nơi trong thiên địa bắt đầu xuất hiện những vết rách, khí cắn nuốt có thể khiến tiên nhân tan thành tro bụi tràn vào. Chính công chúa điện hạ đã cầm kiếm vọt vào trong đám khí cắn nuốt màu đen đó, dùng tu vi của chính bản thân mình để bù lại chỗ tiên khí đã thoát ra khỏi Thiên giới, cũng vá lại toàn bộ vết rách trong không trung."
Phong Quang chẳng có một chút cảm giác chân thật nào:
"Nghe ngươi nói thì có vẻ ta đây rất lợi hại ấy chứ..."
"Ta cũng cảm thấy Công chúa rất lợi hại."
Thanh Nhai lắc đầu cười khẽ:
"Đúng là không thể tưởng tượng nổi, Công chúa còn nhỏ tuổi mà lại lợi hại đến mức ấy, chỉ hận lúc đó ta không ở Thiên giới nên không được thấy tư thế oai hùng của công chúa năm xưa."
Phong Quang cười:
"Ngươi nói là chuyện đã xảy ra hơn trăm năm trước rồi, có muốn thấy cũng chẳng còn kịp nữa. Huống chỉ, theo như lời ngươi nói thì ta cũng căn bản không tưởng tượng ra được."
"Mất trí nhớ ấy mà... Đúng là một chuyện có thể khiến người ta đau đầu."
Thanh Nhai cảm thán một câu:
"Không chỉ Công chúa đâu, ta nghĩ chắc Tô tiên sinh cũng vô cùng khổ sở. Ta nhớ rõ năm đó khi ta còn ở Thiên giới đã từng có một lần gặp phải cảnh tượng Công chúa và Tô tiên sinh ở bên nhau, hai người dịu dàng tình tứ, thật sự khiến người ta phải hâm mộ. Mà nhắc tới cái này, hình như "Ta hiểu mà, dù sao thì quan hệ giữa ta và huynh ấy cũng là đệ tử và lão sư..."
"Công chúa đừng lấy làm phiền lòng, ta nói lời này cũng không có ác ý gì hết."
"Ngươi yên tâm đi, ta không trách ngươi mà."
Phong Quang cười nhẹ nhàng:
"Nghĩ tới chuyện hôm nay hắn bị nữ đệ tử thổ lộ, có khi nữ đệ tử này học theo ta năm xưa ấy chứ."
"Có lý lắm... Ta còn nhớ rõ năm đó khi Công chúa cầu thân với Tô tiên sinh đã thi triển pháp thuật làm cho hoa hồng rơi đầy trong học viện ấy."
Phong Quang hoàn toàn không nghĩ lại có lúc mình lãng mạn như thế, nhưng rất nhanh, cô lại nhíu chặt mày:
"Khoan đã... ngươi nói là ta cầu thân với hắn à?"
"Đúng thế, ta nhớ đó là một ngày rất trong lành, vì để xây dựng bầu không khí lãng mạn, mặt trời còn dừng lại một chút vào lúc hoàng hôn, cánh hoa hồng màu đỏ nhẹ nhàng bay xuống trong ánh chiều tà..."
Thanh Nhai nhớ lại cảnh tượng năm đó, cuối cùng gật đầu khẳng định:
"Công chúa điện hạ, quả nhiên người thật sự khiến ta phải bội phục đấy."
Phong Quang lặng lẽ quay đi, bất đắc dĩ đỡ trán. Tuy nói cô rất có khả năng làm ra loại chuyện này... nhưng hiện tại nghe được từ miệng người khác nói ra, sao cô cứ cảm thấy xấu hổ thế nhỉ?
"Công chúa, tới vườn thuốc rồi."
Phong Quang phục hồi lại tinh thần từ suy nghĩ đáng xấu hổ kia, trước mắt là một vườn đầy hoa cỏ, trong khung cảnh màu xanh mướt mát thỉnh thoảng được điểm xuyết bằng màu của những bông hoa khác, một cơn mưa hoa hồng đang trút xuống.
Cô không khỏi duỗi tay ra, một cánh hoa hồng rơi vào lòng bàn tay cô, tiếp theo đó, cô nghe thấy tiếng một thiếu nữ áo vàng hét cách đó không xa hét lên:
"Tô Phạt, ta thích chàng! Không ai có thể thay đổi được chuyện ta thích chàng."
Mắt Phong Quang đột nhiên mở to hơn một phân, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khác, cũng là thời điểm hoàng hôn khi mặt trời sắp lặn, cũng là bầu trời đầy cánh hoa bay.
Mô† thiếu nữ đã nói mêt câu v như thế. nhưng khác là naười nói lời này không phải thiếu nữ áo vàng kia mà là một thiếu nữ mặc váy áo màu đỏ
Bạn cần đăng nhập để bình luận