Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 46: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 46: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 46: Công lược tình yêu cấm ky
"Đại ca không cần lo lắng. Có ta ở đây, dù Phong Quang vi phạm quy định một chút cũng không sao cả."
Tạ Trạm cười nói, dễ dàng khiến người ta an tâm.
Tạ Tầm nghĩ một chút, rồi gật đầu nói:
"Được rồi, vậy Phong Quang liền làm phiền tam đệ quan tâm. Uống rượu xong, ngày hôm sau tỉnh lại con bé sẽ đau đầu, đến lúc đó lại phiền tam đệ chuẩn bị chén canh giải rượu cho con bé."
'Ta sẽ chuẩn bị, đại ca không cần lo đâu."
Tạ Tầm lại dặn dò vài câu, nghĩ đến Tạ Yêu Yêu còn đang chờ ngoài cửa cung ông cũng không tiện ở lại quá lâu liền rời khỏi đó.
Tạ Trạm xoay người đi vào phòng, liền thấy thiếu nữ đang ngồi ôm chăn trên giường, đầu cô khẽ gật gù một chút, thân mình cũng có chút lung lay, dường như chỉ cần nghiêng một cái sẽ nằm xuống ngủ luôn trên giường.
Nhìn Tạ Trạm bước tới, cô nghiêng đầu, bất mãn lẩm bẩm:
"Thúc đi đâu vậy?"
"Ta ra ngoài đi dạo chút thôi."
Tạ Trạm ngồi vào bên mép giường, ôm cả cô và chăn vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi:
"Phong Quang làm sao vậy?"
"Sao thúc có thể ra ngoài được chứ? Thúc không biết thúc phải ngủ cùng ta sao?"
Cô tức giận trừng hắn, thoạt nhìn có vẻ rất giận dữ.
Tạ Trạm biết cô tức giận, lại kiên nhẫn mười phần mà xin lỗi,"Là ta không đúng, ta không nên đi ra ngoài. Bây giờ ta ngủ cùng Phong Quang nhé, có được không?"
"HừiI"
Cô ra khỏi ngực hắn, trực tiếp về lại trên giường, trở mình một cái, nằm đối mặt với tường mà tiếp tục ngủ.
Một lát sau, bên cạnh cô có một người nằm xuống, một bàn tay đặt bên hông cô, kéo cô dán sát vào một lồng ngực ấm áp mạnh mẽ.
Cô cảm thấy nóng, không an phận mà động đậy vài cái, cuối cùng bởi vì quá mệt nhọc nên liền chậm rãi ngủ . Mặt trăng hạ xuống, mặt trời lên, một ngày mới sáng bừng.
Phong Quang mở to mắt, đau đầu âm ỉ ngồi dậy từ trên giường, nhìn căn phòng xa lạ này mà có chút hoang mang. Cô suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra mình bị Tạ Trạm chuốc say bằng một chén rượu... sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô không nhớ ra nổi.
Trong lúc Phong Quang đang hồi tưởng, Tạ Trạm đẩy cửa đi đến, hắn bưng trong tay một chén canh, mặt mang ý cười rồi ngồi vào mép giường, quan tâm hỏi:
"Phong Quang cảm thấy thế nào?"
"Không thế nào cả."
Cô lạnh nhạt nói xong câu đó, liền quay đầu sang một bên.
Tạ Trạm đặt thuốc lên bàn, hắn bất đắc dĩ xoa đầu cô nói:
"Phong Quang còn đang giận ta thì phải."
"Không phải."
"Quả nhiên là thế, chỉ khi Phong Quang uống say mới có thể thẳng thắn được."
"Không phải!"
Lần này cô ngẩng đầu lên, lớn giọng, rất có ý hư trương thanh thế.
Tạ Trạm thấy cô ngẩng mặt lên, liền hơi cúi đầu, tiến sát vào mặt cô. Sau khi hắn nhìn kỹ một lúc, liền đưa tay khẽ vuốt mặt cô, cười nói:
"Phong Quang nghĩ một đằng nói một nẻo, tóm lại cũng rất đáng yêu."
Cô đỏ mặt, không khỏi rụt người về phía sau, không nói gì. Trong lòng cô thầm nói, Tạ Trạm chính là loại người này, hắn đối đãi với tiểu bối cũng có thể ôn thu đến mê hoặc như vậy, cho nên lúc này thoạt nhìn hắn có vẻ đặc biệt đối tốt với cô, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường thôi.
Nghĩ đến đây, chút thẹn thùng của cô cũng hoàn toàn tan biến, không chỉ không lui về phía sau, ngược lại còn tiến tới một phân, cũng nhìn chằm chằm vào hắn, thoạt nhìn có vẻ cô sẽ không dễ dàng nhận thua.
Ý cười trong mắt Tạ Trạm tăng lên, hắn hơi ghé sát vào một phân, chỉ cách một xíu nữa là hắn có thể hôn lên môi cô, hắn thấy rất rõ ánh mắt cô thoáng hiện vẻ e lệ, nhưng cô vẫn không hề lui ra phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận