Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Vô Nhai)

Quyển 28 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Vô Nhai)Quyển 28 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Vô Nhai)
Khi bạn thức dậy sau một giấc ngủ, lại phát hiện thế giới này ngừng chuyển động, bạn sẽ có cảm nhận gì?
Nếu trước kia Phong Quang được hỏi vấn đề này, cô chỉ có thể trả lời hai chữ "Không biết" mà thôi. Nhưng hiện tại, cho dù cô có muốn trả lời, cũng không còn sức lực để mà nói.
Sau hoang mang là khủng hoảng, khi khủng hoảng đạt tới cực điểm, cô lại đột nhiên bình tĩnh, có lẽ là vì cảm xúc của cô đã tới mức chết lặng, vì thế nên cô cũng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không sao cả. Nhưng chờ đến lúc sự chết lặng trôi qua đi, ý thức nên có chậm rãi trở về, cô tại bắt đầu sợ hãi mãnh liệt. Tiếng gió sớm đã ngừng, lá rụng dừng lại giữa không trung, chim chóc muốn cất tiếng hót trên nhánh cây cũng chỉ giữ nguyên dáng vẻ giương cánh.
Phong Quang đi lướt qua từng người đang yên lặng bất động. Trong thế giới màu xám trắng này chỉ có một người mặc áo đỏ như cô là kẻ lạc loài, một kẻ lạc loài bị thế giới vứt bỏ.
"Vô Nhai..."
Phong Quang sỉ ngốc gọi cái tên này. Cô thấy được Vân Tích đạo trưởng đứng ở quảng trường Thái Cực, cũng thấy nam chính Thiên Tức sắp sửa xuống núi gặp lại Phi Tử Diên. Không có ai đáp lại cô cả.
Phong Quang đi tới cổng sơn môn, trong tầm mắt cũng chỉ có những ngọn núi xám xịt. Cái gọi là sương tiên đều trở thành từng đám khí có màu đen trắng.
Núi không còn là màu xanh, nước cũng không còn trong suốt. Thế gian màu xám này chỉ còn lại có mình cô.
"Vô Nhai..."
Cô mất hết sức lực mà xụi lơ trên mặt đất. Phong Quang chậm rãi cuộn người mình tại, cô vùi đầu trên đầu gối, cuối cùng vẫn nghẹn ngào lên tiếng,"Ngươi ở chỗ nào..."
Hắn đã từng nói, hắn sẽ bảo vệ cô, ở bên cạnh cô cả đời. Vào đêm tân hôn của bọn họ, cô đã được hứa hẹn rất rất nhiều.
Nhưng giờ hắn vẫn không thấy đâu.
Nếu Vô Nhai vứt bỏ Phong Quang
Trong thế giới của cô cũng chỉ còn màu xám.
Đúng vậy, Vô Nhai... sao có thể rời khỏi Phong Quang đây? Trong căn phòng trắng chứa đầy thiết bị máy tính, người đàn ông ngủ say trên ghế nằm mở mắt ra. Đôi mắt đen của hắn nhìn quanh khắp phòng thí nghiệm, ngay lập tức, đồng tử co chặt.
Trợ thủ áo trắng bên cạnh lập tức hưng phấn bước đến tháo chip gắn trên huyệt Thái Dương của người đàn ông,"Tiến sĩ, ngài rốt cuộc cũng tỉnh!"
Không chỉ có vị trợ thủ này, người khác cũng cực kỳ phấn khởi,"Lần này tiến sĩ tỉnh muộn hơn so với dự tính ba tiếng đồng hồ. Chúng tôi đều cho rằng Bug(1) này quá lợi hại, nên ngài cũng cảm thấy khó giải quyết mà mãi không ra khỏi Sáng Thế được. Chẳng qua vẫn may, chúng tôi đã có thể cưỡng chế đóng cửa hệ thống, tuy rằng khôi phục mặc định cho hệ thống sẽ uổng phí nỗ lực mấy năm gần đây của chúng ta, nhưng tóm lại vẫn đỡ hơn việc ngài xảy ra chuyện."
Sáng Thế là kỳ tích lớn nhất trong lịch sử máy tính của nhân loại. Có lẽ nói đúng hơn là kỳ tích trong lĩnh vực chương trình mô phỏng.
Theo sự phát triển của thời đại, xã hội quả thực tiến bộ hơn, nhưng con người cũng vì cuộc sống, vì công việc mà phải chịu áp lực càng ngày càng lớn. Có rất nhiều người vì muốn trốn tránh hiện thực mà lựa chọn kết liễu chính mình.
Sáng Thế ra đời là vì điều đó.
Nhân viên quản lý Sáng Thế sẽ cung cấp một thế giới cho người sử dụng chương trình, đương nhiên, thế giới này chỉ là giả lập.
Khi một người đeo thiết bị cảm ứng lên, ý thức của họ sẽ có thể tiến vào thế giới giả lập đó, vì thế mà có được cảm nhận chân thật nhất.
Bọn họ có thể trở thành đại hiệp nổi tiếng, cũng có thể trở thành phú thương vang danh, cho dù là vua của một nước cũng không phải là không thể.
Nhưng trong thế giới tiên hiệp của chương trình Sáng Thế, lại xuất hiện một Bug tự động không tuân theo sự điều khiển của quản lý viên
*x+*xx*xx*xx*x***
(1)Bug : Tức là lỗ hổng trên phần mềm chương trình, khiến chương trình máy tính bị lỗi, xuất hiện những sự vật hiện tượng không được thiết kế trong bản gốc .
Bạn cần đăng nhập để bình luận