Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 10 - Chương 2: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

Quyển 10 - Chương 2: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 2: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Biệt thự xinh đẹp, phòng ốc tỉnh xảo. Quý Du mới năm tuổi không giống anh mình, nó vẫn hoàn toàn là một đứa bé không hiểu việc đời, cho nên lúc thấy phòng hoàn toàn khác cô nhi viện, nó đã bị tất cả trước mắt làm cho kinh ngạc, sau đó dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu đi tham quan phòng của mình.
Quý Du cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ, nhưng Quý Miên thì lại ngược lại. Lúc ở cô nhi viện, cậu là một đứa bé ngoan yên tĩnh nghe lời. Ở trong ngôi nhà lớn của Hạ gia, cậu vẫn yên tĩnh như thường lệ, khiến cho người khác không khỏi liên tưởng, nếu như cầm một cái dao chỉ vào cậu, có phải cậu cũng sẽ vẫn ung dung như vậy không.
Phong Quang rất tò mò, cho nên nó thật sự làm như vậy, chạy tới sau lưng Quý Miên, nó lấy ra một thứ đồ nhọn cứng chọc vào sau lưng cậu:
"Đứng iml"
Quả nhiên Quý Miên không động đậy, đến đầu cũng không nghiêng đi chút nào, chỉ dịu giọng hỏi:
"Em muốn làm gì?"
"Anh không sợ em à?"
Bởi vì phản ứng của cậu quá mức bình tĩnh, Phong Quang mất hứng thu đồ lại, nó đi tới trước mặt cậu, tò mò chớp mắt.
"Tại sao phải sợ?"
Quý Miên nhìn cô bé cao đến bên eo mình, đồng thời cũng nhìn thấy cái đồ có mỏ nhọn nó cầm trong tay là ống tiết kiệm hình con vịt vàng vô cùng đáng yêu.
Phong Quang nghiêng đầu:
"Bởi vì nói không chừng là em cầm dao thì sao."
"Em sẽ không cầm dao."
"Sao anh lại biết là em sẽ không cầm dao."
Quý Miễn cười:
"Trực giác."
"Trực giác của anh thật là lợi hại..."
Thật sự là nó sẽ không cầm dao. Ở trong thế giới khoa học này, nó sẽ cảm thấy loại đồ sắc bén rất nguy hiểm. Lại ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nó ngọt ngào hỏi:
"Anh có thích căn phòng này không? Em mới vừa đi qua chỗ Quý Du, nghe thấy em ấy rất thích phòng của mình. He he, phòng của hai người đều là em đích thân bố trí đấy."
Đúng thế, căn phòng này dùng màu hồng làm chủ đạo, đại khái là con gái thì sẽ thích, đáng tiếc Quý Miên không phải là con gái.
Cậu khẽ nhướn mí mắt lên:
"Thích."
Xem đi, cậu vĩnh viễn biết phải nói thế nào mới có thể làm cho người khác vui vẻ.
Đáng tiếc là, Phong Quang cũng không cảm thấy cao hứng. Nhưng rất nhanh, nó đã điều chỉnh xong tâm tư của mình, cưỡng ép nhét ống tiết kiệm của mình vào trong tay cậu:
"Trong này đều là tiền tiêu vặt em để dành được, sau này em cũng sẽ không tiêu tiền linh tinh mua đồ chơi và quần áo nữa, em phải để lại hết cho anh. Em đã nói em sẽ nuôi anh rồi, em sẽ còn bảo vệ anh thật tốt, nhất định em sẽ làm được."
Ống tiết kiệm Quý Miên cầm trong tay vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô bé, cậu mỉm cười:
"Cám ơn Phong Quang."
"Không cần cám ơn, bây giờ anh là anh trai của em, vậy em nuôi anh cũng là việc nên làm thôi."
Em gái nuôi anh trai... nó nói là việc nên làm, vậy thì chính là việc nên làm.
Phong Quang lại xích qua kéo tay cậu, mong đợi hỏi:
"Vậy bây giờ... em cũng có thể gọi anh là anh trai rồi chứ?"
"Có thể."
Quý Miên khẽ cười, không thấy chút bài xích nào.
Nó lập tức cao hứng gọi một tiếng:
"Anh trai!"
"Phong Quang."
"Dạ?"
Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên nó, thật sự vô cùng dễ nghe, làm cho Quý Miên xoa đỉnh đầu nó:
"Nếu bây giờ anh đã là anh trai của em, vậy có phải Tiểu Du cũng là em gái của em rồi không?"
"Đúng vậy."
"Phong Quang đã nói sẽ bảo vệ anh thật tốt, vậy cũng sẽ bảo vệ Tiểu Du thật tốt, đúng không?"
Nó không chút nghĩ ngợi nói:
"Đúng!"
"Phong Quang, đây là giao hẹn của anh và em, phải không?"
"Vâng..."
Phong Quang sáu tuổi gật đầu:
"Bảo vệ tốt cho Tiểu Du, đây là giao hẹn của em và anh trai."
Người bây giờ vẫn đang tính toán ấy, vĩnh viễn sẽ không biết được, cậu phải trả cái giá lớn thế nào cho lời nói này.
*x+*xx*x*x*x**
Trong nhà có thêm hai đứa bé, đối với đôi vợ chồng Hạ Triều, Vương Từ cũng không có gì. Dù sao hai người bọn họ đều bận rộn, mặc dù cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại, nhưng bọn họ vẫn đều tách ra làm ở công ty nhà mình. Bọn họ lấy nhau, chẳng qua là vì tầm nhìn xa có chút tương đồng, đó chính là kết hợp sức mạnh hai nhà Hạ, Vương lại, làm một liên minh người khác không thể địch nổi ở trên thương trường.
Giữa bọn họ không hề có tình yêu, cho dù có Phong Quang rồi, bọn họ cũng không hề nảy sinh thứ gọi là tình yêu. Nhưng có một thứ giống nhau, đó chính là tình yêu của bọn họ đối với Phong Quang đều là chân thật nhất, chỉ là ở Hạ gia, rất khó nhìn thấy cảnh một nhà ba người cùng xuất hiện. Bởi vì thường thường lúc Hạ Triều rảnh rỗi về nhà, Vương Từ lại đi công tác ở bên ngoài, mà sau khi Vương Từ trở về, Hạ Triều lại ra nước ngoài bàn chuyện kinh doanh rồi.
Cho nên sự xuất hiện của Quý Miên và Quý Du đối với Phong Quang mà nói mới là có ảnh hưởng lớn nhất. Nó rất thích sự ảnh hưởng này, thường ngày chỉ có bảo mẫu ở với nó, nhưng bảo mẫu chỉ biết nói với nó cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Bây giờ có bạn cùng lứa tuổi rồi, nó cảm thấy không có chuyện gì vui hơn chuyện này cả!
Phong Quang cầm ảnh của trường học ra đặt lên bàn, nói với Quý Du:
"Em xem, đây chính là trường tiểu học chị sắp đến học đấy!"
Ouý Du rất nể măt khen naơi: "Trường học lớn quá!"
"Đúng không, đúng không, ba nói đây là trường tiểu học tốt nhất ở thành phố A, là tổ hợp tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông. Chị bảo ba sắp xếp cho em nhập học trước một năm có được không? Như vậy em sẽ có thể học chung một lớp với chị rồi."
Quý Du nhìn về phía Quý Miên đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha:
"Anh, em có thể cùng đi với chị Phong Quang không?"
"Nếu Tiểu Du muốn đi, đương nhiên có thể rồi." Quý Miên cười với em gái, cậu biết, ở cái nhà này, sẽ không có ai phản đối cách nghĩ của Phong Quang, cho dù là cậu, bây giờ cũng đang đi học ở trường đó rồi, chỉ đợi tháng chín khai giảng.
Phong Quang vui vẻ nói:
"Vậy thì quyết thế nhé, chị đi tìm ba để Tiểu Du cùng đi học với chị."
Nó hùng hùng hổ hổ nhấc đôi chân nhỏ trèo lên bậc thang, chạy đến phòng sách.
Quý Miên vẫy tay, Quý Du nghe lời đi đến bên cạnh cậu, cậu cười nói với em gái mình:
"Tiểu Du, em có thích Phong Quang không?"
"Thích ạ!"
Tiểu Du gật đầu:
"Chị sẽ cho em quần áo xinh đẹp, còn cho em rất nhiều búp bê. Anh, chị ấy là người tốt nhất mà em từng gặp."
"Những thứ Tiểu Du muốn, sớm muộn sẽ có một ngày, anh cũng có thể cho em."
Không phải dựa vào lấy lòng người khác, mà là dùng năng lực của mình để giành được.
Quý Miên cười khẽ, chỉ là một thiếu niên nhưng đã có bản lĩnh khiến cho người khác nhìn mà loá mắt. Cậu vốn ưa nhìn, lại có sự nho nhã phong độ hoàn toàn tự nhiên của người trí thức. Đối với rất nhiều cô gái, cậu thật sự là một miếng bánh ngọt vừa miệng.
Cậu luôn luôn biết lợi dụng sở trường của mình, nhất là khuôn mặt này, ở trong hoàn cảnh khó khăn có thể chiếm được bao nhiêu lợi ích.
Có Phong Quang ra tay, dĩ nhiên Hạ Triều sẽ đồng ý yêu cầu cho nó và Quý Du cùng học với nhau, ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho giáo viên ở trường học mà thôi, hai người bọn họ đều được phân đến lớp A rồi. đi tới trước của phòng Quý Miên, mới chỉ gõ một tiếng, cửa phòng đã mở ra.
"Anh..."
"Suyt!"
Quý Miên hơi khom người, cậu đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Du đang ngủ trong phòng, Phong Quang nói nhỏ một chút, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận