Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 53: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 53: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 53: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Không, anh không biết!" Phong Quang quyết đoán ngắt lời hắn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm mặt hắn không rời,"Không phải vì em biết anh có lối suy nghĩ khác người thường nên muốn rời khỏi, mà là vì em không xác định được... Em rất sợ hãi, sợ anh không thật sự yêu em... sợ anh chỉ cảm thấy em giống như những sự hứng thú ngắn ngủi mà anh từng có.
Lục Sâm... em vẫn luôn cũng không dám tin tưởng, người đàn ông như anh sao lại có thể thích em đây?"
Con ngươi Lục Sâm co lại.
Hắn không biết Phong Quang cũng có cảm giác tự tỉ và không xác định giống mình. Ở trong mắt hắn, Phong Quang là hoàn mỹ, bất luận là tính tình đại tiểu thư hay sự ngang ngược bốc đồng của cô, tất cả đều hoàn mỹ nhưng ở trong mắt Phong Quang, cô thấy mình chỉ toàn khuyết điểm, có lẽ tình cảm của Lục Sâm đối với cô cũng chỉ là loại cảm giác thú vị như với những đồ vật kia mà thôi.
Giống như khi còn nhỏ có người bắt được một con chuồn chuồn, vặt hết cánh của chuồn chuồn đi, sau đó nhìn nó chỉ có thể bò chậm trên mặt đất, không thể nào bay được cũng chẳng thể trốn xa, Lục Sâm lần lượt ra tay với những người Phong Quang quan tâm để ý, Phong Quang trước sau vẫn cho rằng, mình giống như con chuồn chuồn kia, chờ đến khi chuồn chuồn không còn cánh, hứng thú của con người cũng chỉ đến đó mà thôi.
"Đừng khóc... Phong Quang, đừng khóc..." Lục Sâm luống cuống lau nước mắt cho cô, tiếng khóc của cô khiến hắn cảm thấy mình cũng sắp trở nên khó thở, hắn ôm cô ngồi trên ghế, lại hôn lên mặt cô, hôn môi cô, hắn cuống quít lẩm bẩm "Anh yêu em... anh thật sự yêu em mà..."
Rất lâu trước kia, hắn căn bản không hiểu chữ "yêu" này có nghĩa là gì, là oan gia hoan hỉ như Lục Hành và Dư Lễ sao? Hay như Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà có thể từ bỏ sự nghiệp của gia tộc mình?
Lục Sâm chỉ nghĩ đó đều là những hành vi ngu xuẩn, cho đến khi... vào một ngày của 6 năm trước, hắn dùng tính mạng mình để ngăn cản Phong Quang rời đi, đó là lần đầu tiên Lục Sâm biết, sẽ có một người có thể quan trọng hơn chính sinh mệnh hắn.
Loại cảm giác này giống như trái tim trống rỗng bỗng nhiên được lấp đầy, khiến hắn thoải mái chỉ muốn thở một hơi dài.
Phong Quang nắm chặt góc áo bác sĩ màu trắng kia của hắn, cô đón nhân nu hôn của hắn. trong giong nói vẫn còn tiếng nức nở không kìm nén được,"Em biết... anh luôn để ý việc em yêu cha mẹ nhiều hơn yêu anh, nhưng anh không giống họ, Lục Sâm, em không xen vào được thế giới hai người của cha mẹ em, cũng giống như họ không thể xen vào thế giới của riêng chúng ta vậy. Ba em có mẹ em, mẹ em cũng có ba em, nhưng anh chỉ có em, em cũng chỉ có anh thôi mà... Cho nên... cho nên anh không cần tiếp tục gây thương tổn cho bọn họ nữa, có được không?"
"Được." Lục Sâm thấp giọng đáp lời, lần thứ hai hôn lên môi cô, ôn nhu lại nóng bỏng.
Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm trong tiệm bánh kem sớm đã bị những người khác kéo đi, đó là những người làm việc trong tiệm. Tiệm bánh kem này vốn đã được Lục Sâm mua lại từ 6 năm trước, nhân viên trong đây vốn chính là những người Lục Sâm dẫn ra khỏi bệnh viện tâm thần năm đó, hiện giờ thấy ông chủ và bà chủ ở bên nhau, bọn họ vẫn rất biết quan sát mà đóng cửa lại kéo kín rèm rồi lặng yên rời đi không một tiếng động.
Phong Quang không chú ý tới có người khác từng xuất hiện, khi Lục Sâm thả cho cô thở dốc, cô lại nhẹ nhàng nói: "Còn Tiếu Tiếu nữa... Lục Sâm, em thích Tiếu Tiếu như vậy, cũng vì Tiếu Tiếu là con gái mà anh cho em, anh hiểu rõ chứ?"
"Hiểu rõ..." Lục Sâm cởi bỏ nút thắt trên quần áo cô, hôn lên xương quai xanh của cô, hắn nhẹ giọng,"Giờ anh đã biết rõ... '
Bạn cần đăng nhập để bình luận