Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 11: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 11: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 11: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Đêm hôm đó liền có rất nhiều cung nhân tới đây, từng hàng người quỳ gối trước mặt Phong Yên, lúc đó Phong Yên đang ngồi ở cửa, nhìn bóng đêm mà ngây ngốc.
Ma Viên đọc xong thánh chỉ, lại cung kính nói:
"Đại hoàng tử, nô tài đặc biệt tới đón hoàng tử điện hạ hồi cung"
nẦm
Phong Yên đứng lên, phản ứng lãnh đạm, lúc chuẩn bị cùng Ma Viên rời đi, cậu nói:
"Chuyển cả cây liễu trong viện đi cùng."
"Dạ."
Ma Viên tuy rằng không biết vì sao Đại hoàng tử lại có yêu cầu này, nhưng khí chất ra lệnh đó, quả thật giống với bệ hạ cực kỳ.
Hoàng cung rộng lớn, từ chỗ này đến cung Nghỉ Hòa cũng tốn không ít thời gian, Ma Viên còn chuẩn bị riêng một chiếc xe ngựa, ở trong cung, người có thể dùng xe thay đi bộ cũng không nhiều lắm.
Phong Yên bước lên xe ngựa, đối mặt với trận thế long trọng cuồn cuộn mênh mông thế này, cậu lại không hề có chút hoảng hốt.
Cậu nhỏ giọng nói:
"Phong Quang, ngươi ở đâu?"
"Ta ở đây."
Phong Quang ngồi bên cạnh cậu trả lời, việc mang cây liễu đi theo này làm cô cảm thấy rất thú vị.
Trên mặt Phong Yên có vẻ không phục "Cái tên mà ông ta đặt, ta không thích."
"Nhàn Mạch nha... Đọc tên cũng không tệ lắm."
Phong Yên phun ra hai chữ:
"Khó nghe."
"Ông ta dù sao cũng là hoàng đế, ý chỉ của ông ta hiện tại ngươi không thể phản kháng được, lời này đừng để cho ai khác nghe thấy, đã hiểu chưa?"
Cậu bé "Ừm" một tiếng cho có lệ. cậu,"Tuy rằng ta cũng cho rằng tên Phong Yên càng dễ nghe hơn, nhưng mà Nhàn Mạch cũng không tồi nha, A Mạch, A Mạch, ngươi nghe xem, có phải cảm giác cũng không tệ lắm hay không?"
"Được, về sau Phong Quang cứ gọi ta là A Mạch đi."
Vẻ u ám trên mặt cậu liền biến mất.
Từ hôm nay trở đi, cậu chính là Đại hoàng tử Nhàn Mạch.
Ước chừng mất khoảng mười lăm phút, rốt cuộc cũng tới cung Nghỉ Hòa rồi, bên trong cung điện vàng son lộng lẫy, thái giám cung nữ cũng khoảng trăm người, có thể thấy được Nhàn Nhượng rất coi trọng hoàng tử này. Phong Quang nhìn Nhàn Mạch mặc trên người trang phục tỉnh xảo quý giá, có loại cảm giác vui mừng của việc "con trai nhà ta được hưởng phúc".
Cho dù trong những ngày này Phong Quang đã muốn chăm sóc thật tốt cho thân thể của Nhàn Mạch, nhưng rốt cuộc Phong Quang ngồi xổm trước người Nhàn Mạch, an tĩnh nhìn đứa trẻ chẳng qua mới mười hai tuổi này, tâm tình khó chịu.
"Phong Quang, ngươi còn ở đây không?"
Lâu không nghe thấy giọng cô, Nhàn Mạch ở trong tẩm cung trống trải này, hỏi với một giọng không chắc chắn.
Cô nhanh chóng trả lời:
"Ta ở đây."
Mấy ngày nay, chỉ cần cô lâu lâu không lên tiếng, đứa nhỏ này liền sẽ hỏi một câu cô còn ở đây không, nếu cô không trả lời, cậu sẽ đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt màu đen mà lúc trước mãi mới khôi phục được chút sức sống, sẽ lại từ từ trở nên yên lặng không gợn sóng, cứ như vậy tràn đầy vẻ tĩnh mịch.
"Phong Quang..."
Nhàn Mạch vươn tay, hai tay Phong Quang nắm lấy bàn tay không lớn kia của cậu, thật thô ráp, thậm chí còn có vết rạn, cô nhẹ nhàng nói:
"Ta cầm tay Tiểu A Mạch này, ngươi có cảm nhận được không?"
"Ừm..."
Nhàn Mạch gật đầu, trong mắt hiện vẻ vui mừng hiếm thấy.
Trái tim cô lập tức trở nên mềm mại,"Tiểu A Mạch phải trưởng thành thật tốt nhé, béo ra một chút, tại cao thêm một chút, tốt nhất là trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh lớn lên."
"Phong Quang ở bên cạnh ta cùng nhau lớn lên." Cô nghĩ, trước khi Hệ thống chủ sửa chữa lỗ hổng xong, trước khi cô rời đi nơi khác theo chỉ định của Hệ thống, cô sẽ bảo vệ thật tốt cho đứa nhỏ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận