Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 41: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 41: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 41: Công lược sư phụ song tu
Cô cố hết sức bỏ qua cái tay đang làm loạn trên đầu mình, chỉ hỏi:
"Vì sao phải đến quảng trường Thái Cực?"
"Hôm nay có đại lễ bái sư. Chỉ khi đến quảng trường Thái Cực tham gia đại lễ bái sư, tên của Phong Quang mới có thể xuất hiện trên tiên phổ của Vô Vọng Thiên."
Nói theo cách hiện đại, chính là có thể được đăng ký vào danh sách học sinh, nhập học chính thức.
Đây là một chuyện rất quan trọng, Phong Quang quyết định lập tức xuống giường mặc quần áo.
Nhưng khi thấy nam nhân ngồi ở mép giường có vẻ không hề muốn rời đi, cô hít sâu một hơi, nỗ lực nói bằng giọng bình tĩnh:
"Ta muốn mặc quần áo."
Vô Nhai nhìn chằm chằm cô một lúc, trong mắt chậm chạp hiện vẻ hiểu ra. Ngay lúc Phong Quang nghĩ hắn sẽ chủ động rời phòng, hắn lại nhặt áo ngoài Phong Quang ném ở mép giường lên, thân thiện cười nói:
"Đồ nhi ngoan, vi sư tới giúp ngươi mặc quần áo."
Dáng vẻ này giống y như một trưởng bối yêu thương quan tâm vấn bối vậy.
Mặt Phong Quang không biểu cảm, cô lãnh đạm nhả ra ba chữ,"Đi ra ngoài."
"Vì sao?"
Vô Nhai không hiểu lắm,"Một sư phụ tốt hẳn phải chăm sóc kỹ càng cho đệ tử từng ly từng tí. Nếu Phong Quang muốn mặc quần áo, vậy vi sư hỗ trợ cũng là đương nhiên."
Phong Quang lúc này ngay cả nói cũng đều không muốn nói.
"Hay là... Phong Quang không thích bộ quần áo này?"
Vô Nhai tự dựa theo cách hiểu của mình mà lý giải ý nghĩa sự im lặng của Phong Quang, hắn lại mỉm cười đứng dậy,"Hóa ra Phong Quang còn chưa xem tủ quần áo?"
Tủ quần áo?
Phong Quang nhìn hắn đi về phía tủ quần áo. Khi ngăn tủ mở ra, cô liền thấy đủ loại kiểu dáng quần, áo, váy lụa. Quần áo tuy nhiều, nhưng lại đều là màu đỏ cô yêu thích. Trong chớp mắt, cô nhìn đến ngây người.
Hắn cười,"Ngay thời điểm quyết định nhận Phong Quang làm đồ đệ, ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Ta biết Phong Quang yêu cái đẹp, nên những xiêm y này đều được dệt từ loại tơ tằm mặc thoải mái nhất. Phong Quang có thích không?"
"Ta
Phong Quang theo bản năng phát ra tiếng nói. Sau khi khôi phục thần trí từ sự kinh ngạc, cô lại giả vờ tức giận:
"Ta thích gì không cần ngươi lo. Hiện giờ ta muốn thay quần áo, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
"Nếu Phong Quang không cần vi sư hỗ trợ thay quần áo, vậy được rồi, ta liền chờ nàng ở ngoài cửa."
"Này!"
Phong Quang thấy trong tay Vô Nhai còn cầm quần áo lúc trước của cô, hắn vừa hơi xòe tay ra thì bộ quần áo đó của cô đã bị một đám lửa bỗng nhiên xuất hiện thiêu đốt đến hầu như không còn.
Cô kêu to:
"Ngươi làm gì vậy!?"
Vô Nhai tỏ vẻ đương nhiên nói:
"Quần áo đã mặc một lần, chẳng lẽ Phong Quang còn định mặc lần hai?"
"A2
"Quần áo đã mặc một lần rồi, sao có thể mặc lần hai được chứ?"
Hắn cười,"Phong Quang yên tâm, quần áo của vài chục năm sau, ta đều đã chuẩn bị tốt cho nàng"
Hắn nói xong, quần áo trong tay hắn cũng đã hóa thành tro bụi. Vô Nhai cũng cười đi ra khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại.
Phong Quang ngây người một lúc lâu. Cô là tiểu công chúa Đông Hải sống trong nhung lụa, nhưng trình độ lãng phí này, cô thật sự không so được với Vô Nhai!
Vô Nhai này đã không thể gọi là lãng phí, mà là siêu cấp lãng phí!
Xuống giường đi đến trước tủ quần áo, cô nhìn đám váy sam có thể khiến bất cứ nữ nhân nào vui ra mặt trong ngăn tủ, ngoại trừ cạn lời, thì cũng chỉ có cạn lời mà thôi.
Quần áo của cô đã bị Vô Nhai đốt, nếu không muốn chỉ mặc áo lót ra Phong Quang tiện tay cầm một chiếc váy mặc vào, lại cảm thấy váy vừa với người mình như vậy, cô liền không nhịn được mà nghĩ, sao nam nhân kia biết được số đo ba vòng của cô?
Bạn cần đăng nhập để bình luận