Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 35: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 35: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 35: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhờ có bức vẽ Phong Quang, Nhàn Mạch thành công nhận thức được mình là một nam nhân bình thường, ít nhất là vào buổi tối hôm đó, hắn nằm mơ một giấc mộng, buổi sáng ngày hôm sau, hắn phát hiện quần lót của mình và khăn trải giường đều bị ướt.
Hắn không ngượng ngùng chút nào, còn âm thầm cảm thấy hưng phấn, sau đó hắn liền ước gì tối nào cũng đều có thể có giấc mộng đẹp như vậy.
Từ sáng sớm Phong Quang đã chờ ở cửa phòng hắn, nghe được tiếng mở cửa, cô lập tức hỏi:
"Thế nào, tối hôm qua ngươi có ngủ ngon không?"
Đây chính là lần đầu tiên cô không cùng hắn đi vào giấc ngủ, nên liền giống như bà mẹ già vậy, bắt đầu lo lắng hắn không quen. Nhàn Mạch giương môi cười, dịu dàng mê người không tả xiết,"Ta vẫn rất tốt." Là cực kỳ tốt mới đúng.
Đương nhiên, nếu có thể biến giấc mộng thành sự thật, vậy thì càng tốt hơn.
Thấy dáng vẻ hắn nhẹ nhàng không có chút nào là giả bộ, Phong Quang cũng liền tin, cô lại cười hì hì hỏi:
"Mấy ngày nay ngươi đều không phải đến chỗ cái tên Lam Chiêu mặt liệt kia chịu ngược đãi, có phải thấy rất vui vẻ hay không?"
"Phong Quang có vẻ rất ghét sư phụ thì phải?"
"Đúng vậy, hắn dạy ngươi võ công thì cứ dạy võ công thôi, nhưng đã bao nhiêu lần ngươi đều bị hắn đánh cho vết thương chồng chất, ngươi quên rồi, còn ta thì vẫn không quên đâu."
Cô còn nhớ rõ, đặc biệt là khi hắn vừa mới bắt đầu học võ, ngay cả nửa chiêu thức của Lam Chiêu cũng đều ứng phó cực kỳ khó khăn, mà Lam Chiêu lại không phải kiểu người biết kiêng dè lúc xuống tay, cũng bởi vậy, lần nào Nhàn Mạch trở lại cung Nghỉ Hòa cũng đều là vết thương đầy người cả.
Hắn mỉm cười nói,"Chỉ là về sau, ta cũng không còn bị thương nữa."
"Đúng vậy, bởi vì ngươi là thiên tài mà."
Nhàn Mạch không có nửa phần kiêu ngạo, cô thì lại kiêu ngạo đầy mình, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã có thể ứng phó thành thạo dưới gặp.
Kỳ thật nếu nói là chán ghét, trong lòng Phong Quang cũng hiểu rõ ràng, Lam Chiêu nghiêm khắc cũng có chỗ tốt của nghiêm khắc, nói ví dụ như Nhàn Mạch ngay từ đầu đã được hắn huấn luyện cho kiến thức cơ bản hết sức vững chắc, mà hắn lại còn có thể tiêu hóa tri thức rất nhanh, chỉ là do được sự nghiêm khắc này dạy dỗ, mới khiến Nhàn Mạch hiện giờ trở nên càng nghiêm khắc với chính mình hơn.
Phong Quang nghĩ đến lại thở dài, đứa nhỏ này căn bản là không có được thời thơ ấu tốt đẹp.
Cô búng tay lên trán hắn,"Đôi lúc ngươi cũng có thể thả lỏng một chút mà, đừng lúc nào cũng gò ép bản thân mình như vậy."
"Vậy hôm nay... Ta đưa Phong Quang xuất cung được không?"
"Xuất cung?"
Cô bỗng nhiên hứng thú, từ lúc đi vào thế giới này tới giờ, cô vẫn luôn chỉ đi theo bên cạnh hắn, hắn đi chỗ nào, cô liền theo tới chỗ đó, chỉ sợ hắn vừa không cẩn thận đã bị đống âm mưu dương mưu trong cung hãm hại, cho nên cô căn bản là chưa từng rời khỏi hoàng cung, hiện giờ nghe hắn nói có thể xuất cung, cô dĩ nhiên cảm thấy cao hứng,"Được đó, chẳng qua... Ngươi tùy ý ra khỏi cung như vậy không sao chứ? Có cần phải báo một tiếng cho lão hoàng đế hay không?"
Những năm gần đây, Nhàn Nhượng căn bản là không quan tâm đến Nhàn Mạch, cung Nghỉ Hòa thì lại càng chưa một lần ghé qua, ngược lại, vị An phi nương nương kia thì lại thường xuyên đến đây la cà, cố gắng tạo thêm chút "tình cảm mẹ con" với Nhàn Mạch.
"Không cần phải báo."
Nhàn Mạch nhàn nhạt nói:
"Ngày mai là ngày sư phụ có đại hỉ, ta đi tham gia tiệc cưới của sư phụ, lão hoàng để sẽ không có ý kiến."
"Hóa ra là như vậy à... Từ từ!"
Cô cho rằng mình đã nghe lầm,"Ngươi đang nói cái tên mặt liệt kia sắp thành thân!?
Đối với sự khó tin của cô, hắn hơi hơi mỉm cười,"Không sai, sự phụ mặt liệt kia của ta sắp thành thân."
"Sao có thể!? Cái tên nam nhân vừa không có tình thú lại không biết hài hước như hắn kia, thế nào mà lại có cô nương chịu gả cho hắn chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận