Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 29: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 29: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 29: Công lược kiếm tiên tàn tật
Trước nay cô đều chưa từng nghĩ tới... mình lại có ngày bị người ta cưỡng chế, còn bị người ta sờ!
Thật sự vô cùng nhục nhã!
Khác với Phong Quang thẹn quá hóa giận, vào một khắc khi Nam Kha chạm vào ngực cô, vẻ mặt hắn liền cứng đờ, có lẽ là bởi xúc cảm này thật Sự vượt qua nhận thức của hắn, trong mắt hắn hiện vẻ mờ mịt, nhưng sau khi mờ mịt, hắn lại trở nên hiếu kỳ. Đôi mắt hắn dường như hơi tỏa sáng, giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy.
Phong Quang lại đỏ bừng mặt, kêu lên một câu:
"Nam Kha! Ngươi là đồ đại sắc lang!"
"Cái gì gọi là sắc lang?"
Không thể không nói, lúc hắn khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề mình không hiểu, vẻ nghiêm túc trên gương mặt đẹp của hắn kia thật sự khiến người ta không nhẫn tâm cự tuyệt.
Không nỡ cự tuyệt cái con khỉ!
Trong lòng Phong Quang lại lần nữa rất không ưu nhã mà quát ầm lên một câu. Nếu không phải đang bị người ta quản chế, cô đã sớm nhảy dựng lên muốn đánh nam nhân này một trận! Cho dù... có thể cô sẽ đánh không lại hắn.
"Sắc lang..."
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi,"Sắc lang chính là giống ngươi bây giờ, động tay động chân với nữ giới! Còn sờ tới sờ lui trên người một cô nương!"
"Giống như vậy à?"
Trong mắt hắn không thấy có nửa phần không vui. Dường như hắn chạm vào cô thật sự chỉ vì muốn biết rõ "Cái gì gọi là sắc lang" như hắn hỏi.
Phong Quang lại cảm nhận rất rõ cái tay hắn đang hoạt động trên người mình, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, liền không nhịn được mà uy hiếp hắn,"Ngươi mau thả ta ra! Nếu không... Nếu không phu quân tương lai của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Phu quân?"
Hắn lại lần nữa thắc mắc,"Vì sao cô lại có phu quân?"
"Ta thành thân, tự nhiên sẽ có phu quân!" Hiện giờ nhắc đến Văn Tu, cảm nhận của Phong Quang liền đặc biệt không tốt! Cô hung tợn nói:
"Còn lâu mới giống Văn Tu! Phu quân của ta nhất định sẽ lợi hại hơn hắn rất nhiều lần!"
"Vậy sao?"
Nam Kha trầm ngâm trong chốc lát,"Ta lợi hại hơn Văn Tu, ta cũng có thể bảo vệ cô, vậy ta thuận tiện làm phu quân của cô cũng được."
Phong Quang sửng sốt một lúc lâu, tiếp theo khóe mắt liển co giật,"Ngươi nói gì?"
"Chúng ta thành thân."
Nam Kha nói:
"Vậy tương lai ta sẽ có thể sờ cô lúc nào cũng được."
Hắn thấy Văn Tu và mẹ của Văn Văn luôn như hình với bóng, trước kia hắn vẫn không rõ vì sao hai người bọn họ lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, nhưng hiện tại có thể đoán được, nhất định là vì nếu thành phu thê, Văn Tu sẽ có thể gặp được mẹ Văn Văn bất cứ lúc nào, cho nên mới thành thân.
Hiện giờ Nam Kha muốn noi theo Văn Tu như vậy.
Phong Quang không dự đoán được, một người nam nhân lại có thể vì... ngực cô mà cầu hôn. Trong chớp mắt, cô không biết nên nói gì mới ổn. Chuyện quá mức khó tin, nên lúc này cô mới không còn lời gì để nói.
"Thành thân với ta được không?" Nam Kha lại hỏi.
Phong Quang hồi phục tỉnh thần. Trước khi xác định được hắn có phải là Nam Kha kia hay không, cô không thể cứ như vậy mà bán chính mình, nhưng nếu cự tuyệt quá thẳng thắn, cô lại sợ thằng nhãi này sẽ cưỡng ép mạnh tay.
Phong Quang trái lo phải nghĩ, rồi cũng nở một nụ cười,"Chúng ta mới quen biết có hai ngày thôi, hơn nữa lần đầu gặp mặt vào ngày hôm qua, chính ngươi còn nói muốn đem ăn ta đó... Bây giờ ngươi lại nói muốn thành thân với ta, vậy chẳng phải quá lạ lùng à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận