Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 42: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 42: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 42: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Kỳ Vị khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt thâm thúy mà dịu dàng, hắn hôn lên gương mặt cô, hạ thấp giọng thầm thì giống như hai người yêu nhau đang tâm tình vậy,"Phong Quang, cảm giác của em không sai đâu, tôi đúng là đang uy hiếp em đó."
Từ trước đến nay, hắn đều không rõ tình cảm giữa cha mẹ và con cái rốt cuộc là loại tình cảm gì, mà hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Trong cách nghĩ của hắn, con cái chẳng qua chỉ là sản phẩm có được khi người lớn hưởng thụ vui thích thân thể thôi, ngay từ khoảnh khắc đứa trẻ rời khỏi cơ thể mẹ kia, nó đã tồn tại một cách độc lập, mà sự chăm sóc của cha mẹ đối với con cái, chẳng qua cũng chỉ vì trông đợi đến vài chục năm sau, để bọn họ có thể dựa vào đứa con đã trưởng thành của mình.
Kỳ Vị coi điều này như một giao dịch công bằng, cũng chỉ là giao dịch mà thôi, cho nên hắn đương nhiên sẽ không nghĩ phần tình nghĩa này đáng cảm động thể nào, nhưng vì để có thể kiểm chế Phong Quang - cô gái đang ngồi trong lòng hắn, nhưng lại nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh băng này - hắn chấp nhận tìm hiểu thêm một chút.
Ví dụ như, Phong Quang cũng có nhược điểm của những người bình thường, đó chính là thân nhân. Kỳ Vị cảm thấy đây là một khuyết điểm. Ít nhất hắn hy vọng cô có thể không có khuyết điểm này, chẳng qua từ trước đến nay hắn đều không thích ép cô thay đổi ý thức, cho nên khuyết điểm này đặt trên người cô, hắn cũng có thể nhịn.
Kỳ Vị lần thứ hai cầm lấy cái thìa, khóe môi hắn nở nụ cười đẹp đẽ, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng,"Bây giờ Phong Quang muốn ăn chưa?"
Cô trầm mặc trong chốc lát, mở miệng ra.
Kỳ Vị chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ, mặc quần áo cho cô, đút cơm cho cô, sợ cô nhàm chán, hắn còn liên tục mang thú bông từ phòng thú bông đến đây cho cô. Quả thực, hắn biểu hiện giống y như một người đàn ông tốt vô cùng cung chiều bạn gái, thế nhưng cô vẫn không hề cảm nhận được chút ấm áp nào.
Cho dù mỗi đêm, hẳn đều ôm cô trong ngực mà đi vào giấc ngủ.
Bệnh của cô còn chưa tốt lên, thân thể bị tổn thương cũng cần thời gian để hồi phục như cũ, nhưng tối nay khi đang nằm trên giường chuẩn bị mơ màng đi ngủ, môi cô lại bất ngờ bị hắn hôn lấy. Khi khớp hàm bị cạy ra, một viên thuốc bị đưa vào trong miệng cô, tận đến khi cô ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống, hắn vẫn như cũ không hề rời đi, còn muốn cô thật sâu đại phát từ bi mà lui ra.
Cô mơ màng khẽ mở mắt, tay hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng nói:
"Uống thuốc thêm mấy ngày nữa, bệnh của Phong Quang sẽ tốt lên."
Chẳng qua cũng chỉ bị cảm nhiệt thôi, mà cô lại bị ốm những mười ngày, nguyên nhân khiến bệnh kéo dài, chính là vì ngày tra tấn đó.
Kỳ Vị từ trước đến nay chưa từng hối hận về việc mình đã làm, vì thế, hắn chỉ dịu dàng ôm cô, lại dịu dàng hôn cô, cuối cùng là dịu dàng nói khẽ bên tai cô,"Đừng sinh bệnh nữa, tôi sẽ đau lòng."
Giọng hắn cực kỳ giống làn điệu thôi miên, cô đã sắp ngủ rồi, cũng không có ý nghĩ kháng cự nào nữa. Mấy ngày nay cô đã quen việc hắn móm thuốc cho cô như thế, lại không còn tiếp tục chạm vào cô như mấy ngày trước, cái gọi là sự thẹn thùng rụt rè của phái nữ, hay ngay cả sự tức giận, tất cả những cảm xúc đó đều đã bị hắn xóa sạch trong mấy ngày nay.
Chờ đến khi Phong Quang ý thức được, rằng hóa ra cô đã tự từ bỏ chính bản thân, thì đã không còn kịp rồi, cô đã mất đi tất cả động lực.
Kỳ Vị đứng dậy đi tắt đèn, rất nhanh, hắn lại trở về bên cạnh cô. Ánh trăng khiến khuôn mặt cô trông có vẻ hơi tái nhợt, hắn cẩn thận đắp chăn mỏng lên đôi chân lộ ra ngoài của cô. Dưới ánh trăng, xiểng xích như nhuộm một tầng ánh sáng trắng.
Hắn hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận