Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 59: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 59: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 59: Công lược tình yêu cấm ky
Chờ người mình thích lớn lên, đây cũng không phải một việc dễ dàng, giống như hiện tại, hắn có thể nhìn cô, cũng có thể chạm tới cô, nhưng hắn vẫn không thể "động vào" cô.
Phong Quang còn quá nhỏ, dù hắn có cẩn thận đến đâu cũng sẽ khiến cô bị thương, chẳng qua là chờ mấy năm mà thôi, so với cái gọi là phải có được sự vui sướng về thân thể, hắn lại càng thích cảm giác cẩn thận che chở cô hơn.
Trước kia hắn đã từng nói, cô trời sinh đã khiến người ta muốn thương yêu chiều chuộng.
Tạ Trạm chợt thở dài một tiếng. Phong Quang nghe thấy tiếng Tạ Kết gọi mình bên ngoài, cô càng ôm chặt lấy hắn hơn, dán sát thân mình vào trên người hắn, vùi đầu vào cổ hắn nói với vẻ hết sức đáng thương:
"Ta không muốn chàng đi."
"Ta cũng không muốn di."
Tạ Trạm hôn đỉnh đầu cô, tay đặt sau lưng cô ôm thật chặt, hít thật sâu mùi hương khiến hắn quyến luyến trên người cô.
Nhưng bọn họ đều biết, hắn cần phải đi.
Trong giọng cô có tiếng khóc nức nở,"Chàng dẫn ta đi cùng đi... Ta bảo đảm ta sẽ nghe lời, có được không?"
"Cuộc sống ở quân doanh cực kỳ gian khổ, cho dù ta biết Phong Quang có thể chịu đựng vì ta, nhưng ta cũng không nỡ để nàng sống những ngày tháng như vậy."
Hắn cúi đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô,"Phong Quang, chúng ta chỉ tạm thời chia lìa mà thôi."
"Ba năm đó!"
Cô ngẩng đầu cắn môi nói:
"Ba năm dài như vậy, chiến trường lại nguy hiểm như thế..."
"Ngần ấy năm qua, chẳng phải ta vẫn chịu đựng được hay sao?"
"Nếu... Nếu chàng bị thương ở trên chiến trường, bỗng nhiên có một nữ nhân cứu chàng, chàng lại thích nàng ấy rồi không cần ta thì biết làm sao bây giờ?"
Tạ Trạm bật cười,"Cái đầu nhỏ của nàng mỗi ngày đều chứa gì vậy?"
"Đúng thế còn gì! Các vở kịch đều diễn như vậy cả!" Cô nhớ tới đám tiểu thuyết và phim truyền hình mình từng xem thời niên thiếu, vị anh hùng nào bị thương được mỹ nhân cứu mà chẳng vướng vào ải mỹ nhân?
Tạ Trạm hiểu sự bất an trong lòng cô, thời gian ba năm rốt cuộc cũng không ngắn, hắn hôn lên trán cô, thấp giọng nói:
"Sẽ không có ngày đó. Nếu như thật sự có, cho dù ta chỉ còn lại một hơi thở, vì không để Phong Quang hoài nghỉ, ta cũng sẽ giết mỹ nhân muốn tới gần kia trước, như vậy có được không?"
Cô chỉ cho rằng hắn nói những lời đó để mình yên tâm, chưa từng nghĩ hắn thật sự muốn làm như vậy, nhưng nghe hắn hứa hẹn như thế, cô lại sợ hãi điều không may đó thực sự xảy ra,"Đừng, nếu chàng thật sự bị thương, chàng hãy... cứ để nàng ta cứu đi... Cho dù chàng không thích ta, chỉ cần chàng sống thì ta cũng sẽ vui vẻ."
"Phong Quang, ta đồng ý với nàng."
Tạ Trạm nắm tay cô đặt lên ngực mình, khiến cô cảm nhận được trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực đó.
Hắn nói:
"Nơi này đều là của nàng, trên đó đã khắc tên Phong Quang, sẽ không bị bất cứ kẻ nào đoạt đi mất."
Tiếng gọi của Tạ Kết ở bên ngoài đã càng lúc càng lớn, bọn họ không còn quá nhiều thời gian.
"Phong Quang, ta phải đi."
Hắn thấp giọng nói, rồi lại không nỡ dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô.
Phong Quang biết mình không nên vô cớ gây rối, cô xuống khỏi người hắn, lại bắt lấy góc áo hắn mà hỏi:
"Có thể gửi thư cho ta mỗi tháng... hai tháng một lần cũng được, nếu như chàng bận quá... thì bất kể bao lâu cũng đều được hết, có được không?"
Dáng vẻ cẩn thận của cô thành công khiến hắn thêm một phần không nỡ.
Tạ Trạm không thể cứ như vậy nhẫn tâm rời đi, một tay hắn ôm lấy eo cô, hơi nhấc người cô lên, một chiếc khăn tay màu trắng che lại môi Phong Quang, tiếp theo, cách chiếc khăn tay này, hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận