Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 29: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 29: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 29: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang hoàn toàn từ bỏ việc thảo luận đề tài tử vong với một bệnh nhân tâm thần, bởi hai người sẽ vĩnh viễn không thể nào có chung quan điểm. Kỳ Vị sẽ không cho rằng giết người là một chuyện sai lầm, ngược lại, hắn cũng sẽ không dễ dàng giết người. Phong Quang là một người có thể khiến hắn cực kỳ kiên nhẫn, hắn nguyện ý chờ vết thương của cô tốt lên, cũng nguyện ý thừa nhận hắn là người yêu của cô.
Đúng là hắn thật sự thích cô, nhưng loại thích này chẳng qua chỉ được thành lập trên việc hắn muốn ăn cô mà thôi.
Phong Quang từ bỏ việc chống cự. Ba ngày liên tiếp, hắn đều nhốt cô trong phòng, hắn yêu cầu mỗi ngày kiểm tra vết thương của cô một lần. Nhìn vết thương trên mu bàn tay cô dần dần khép lại, khi miệng vết thương tốt hơn một chút, hắn sẽ cực kỳ sung sướng mà mang món thịt cô thích ăn nhất ở nhà ăn lên cho cô, tựa như đang khen thưởng cho một vật nuôi ngoan ngoãn.
Cô đã chuẩn bị cho tất cả trường hợp xấu nhất. Phong Quang đã nghĩ rất rõ ràng, nếu bị hắn giết ở thế giới này, cùng lắm thì thế giới sau cô lại là một hảo hán. Một khi cảm xúc tiêu cực của cô đã dâng lên, thì dù Hệ thống chủ nói nhiều đến đâu cũng vô dụng. Vào buổi tối ngày thứ tư, cửa phòng cô mở ra từ bên ngoài. Phong Quang ngồi trên giường ngẩng đầu, chỉ hơi liếc mắt nhìn người đàn ông ở cửa một cái liền rời mắt đi.
Hắn bước tới ngồi xuống mép giường, ôm cả người cô đang ngồi cuộn tròn vào trong lòng,"Xin lỗi, gần đây có hơi nhiều việc phải xử lý, nên không kịp ở bên cạnh em." Chuyện hắn muốn xử lý, đơn giản là đi quét sạch một đám người định chạy trốn mà thôi.
Hắn nắm lấy một bàn tay cô,"Miệng vết thương của Phong Quang khôi phục không tệ."
"Đúng vậy, đã có thể tắm rửa ăn cơm." Cô nói không chút cảm xúc:
"Tôi chỉ có một yêu cầu, khi anh động thủ thì hãy dứt khoát một chút, tôi sợ đau."
Hắn cười thành tiếng,"Mấy ngày nay em im lặng như vậy, đều là vì suy nghĩ đến vấn đề này sao?"
"Không thì còn thế nào?"
"Hiện giờ Phong Quang rất ghét tôi."
"Ít nhất là đối với anh, tôi thật sự không thích nổi." Hắn kéo tay cô đứng dậy,"Tôi đưa Phong Quang đi xem thứ thú vị."
"Tôi không muốn..."
"Phong Quang từ chối cũng vô dụng thôi."
Hắn cười, gần như cưỡng ép kéo cô ra khỏi cửa.
Hắn đưa cô tới tầng 5 của bệnh viện. Ngày thường, chỗ này đã cấm bác sĩ và y tá tới, vậy du khách lại càng không thể nào tới được. Bật đèn lên, sau khi có ánh sáng, Phong Quang đứng ở hành lang, cách cửa sổ nhìn thấy những thứ được đặt bên trong phòng bệnh. Cô kinh ngạc che kín miệng.
Những thứ công cụ đủ loại trong đó, có lẽ cô không biết tên chúng là gì, nhưng vẫn có thể đoán được tác dụng của chúng.
Kỳ Vị nói:
"Trước chúng tôi, bác sĩ ở đây thích dùng cách đơn giản nhất để chữa trị cho bệnh nhân. Bọn họ gọi cách thức đơn giản đó là chỉnh đốn."
"Vậy anh..."
Hắn cười, cũng không hề phủ nhận,"Tất cả bệnh nhân đều bị chữa trị theo cách như vậy. Nếu có ai không chịu đựng được, bọn họ liền ném người đó xuống biển, đối với gia đình người đó cũng chỉ cần báo một câu, rằng anh ta phát bệnh, tự nhảy xuống biển, không tìm thấy thi thể."
Bệnh nhân ở đây đều bị bệnh tâm thần, dù bọn họ có nói ra rằng bác sĩ ở đây dùng cách thức thô bạo để trị liệu cho bọn họ, cũng sẽ không có ai tin.
"Vì vậy anh mới... mới nhốt đám bác sĩ thật lại, rồi thả bệnh nhân ra?"
"Đương nhiên không phải."
Hắn phủ nhận rất nhanh, bởi hắn căn bản không phải là người cao thượng như vậy.
Hắn chậm rãi nói:
"Tôi bị nhốt ở phòng giam cấp bậc cao nhất, đó là tầng hầm ngầm, ngoại trừ lão viện trưởng cũ trước kia, thì không ai dám tới tìm tôi gây phiền toái. Chỉ là vào một ngày nào đó, Nam Cung Triết bỗng nhiên xuất hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận