Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 13: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 13: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 13: Công lược đại thần e-sport
Họ hàng của Phong Quang đều không phú cũng quý, nói chung, chỉ có người khác nợ tiền bọn họ, chứ trước nay bọn họ chưa từng thiếu nợ ai. Tống Diệp đã trở thành thân thích đầu tiên của cô nợ tiền không trả, cô cảm thấy thật đáng xấu hổ.
Ngay khi Tống Diệp đưa mình đến ký túc xá, trước khi lên tầng, cô lại nói một câu:
"Tôi hạn cho cậu trả hết tiền trong vòng 3 ngày, nếu không bọn họ không đánh cậu thì tôi cũng sẽ đánh!
"Cô nhỏ! Cháu thật sự nghèo mà!"
Tống Diệp khóc không ra nước mắt, đâu còn có nửa phần đẹp trai của hotboy Trung học Phổ thông Thụ Hỏa như người ta nói.
Phong Quang là người ý chí sắt đá, cô nói:
"Cậu muốn tôi giúp cậu trả tiền cũng được, có bản lĩnh thì cậu cởi quần áo chạy một vòng quanh trường đi!"
Dứt lời, cô không quay đầu Lại mà lên tầng luôn. Tống Diệp muốn theo sau, nhưng lại bị dì quản lý ký túc xá ngăn lại, nói không cho nam sinh đi vào.
Bởi hầu hết học sinh đều quay lại trường vào hôm nay nên thang máy nhất thời không đủ chỗ, Phong Quang lựa chọn đi thang bộ. Đối với cô bây giờ, mang một rương hành lý lên lầu hoàn toàn không có vấn đề gì cả, đừng nói là tầng ba, cho dù có phải leo đến tầng mười, cô cũng sẽ mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Hiện giờ cô đang đi sau một nữ sinh đang vừa xách hành lý vừa thở hổn hển lên tầng.
Bỗng nhiên, nữ sinh kia hụt chân, Phong Quang tay nhanh mắt lẹ, vội buông hành lý, đưa một tay ôm hông nữ sinh kia, một tay khác vòng qua đầu gối cô ấy, nhẹ nhàng bế người lên theo kiểu ôm công chúa, cô mặt không biểu cảm mà hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
"Tôi... Tôi..."
Trên gương mặt đáng yêu của nữ sinh ửng đỏ, sau một lúc lâu lắp bắp, cô ấy mới mặt đỏ tai hồng nói:
"Tôi không sao..." Hóa ra là bị nói lắp.
"Không sao thì tốt rồi."
Phong Quang gật đầu, cô thả người xuống, lại nhấc hành lý của mình lên đi về phía trước.
Đi được một bước, cô lại ngừng lại, rất có tình yêu thương người tàn tật mà dùng một tay khác nhấc vali hành lý của nữ sinh kia lên, dứt khoát nói:
"Theo kịp?"
Nữ sinh kia lại ngây ra một lúc lâu, sau đó mới nói,"Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Cô thậm chí còn có thể nhẹ nhàng bế được Tống Diệp lên, chỉ là trọng lượng hai rương hành lý mà thôi, đối với cô thật sự không đáng gì.
Cô lại hỏi:
"Cậu ở tầng mấy?"
"Tầng ba!"
Đúng lúc Phong Quang cũng ở tầng ba, cô nói:
"Vừa lúc tôi có thể xách giúp cậu lên đó."
Nữ sinh vừa cảm kích lại hưng phấn nói:
"Bạn học, có thể gặp được cậu đúng là quá tốt. Tên tớ là Chu Tiểu Tình, là học sinh mới tới năm nay, tớ có thể biết tên của cậu chứ?"
"Hạ Phong Quang."
Lưu loát nói ra tên mình xong, Phong Quang chợt phản ứng lại,"Cậu nói cậu tên là gì?"
"Chu Tiểu Tình nha."
Nữ sinh có diện mạo ngọt ngào đáng yêu nhắc lại tên mình lần nữa.
Phong Quang xác nhận mình không nghe lầm, cô thầm mắng mình một tiếng, tự dưng cô chạy đến trước mặt nữ chính làm gì không biết!
Chu Tiểu Tình không nghĩ tới ngày đầu tiên đến trường lại có thể gặp được người nhiệt tình thiện lương như vậy, cô ấy lại cười hỏi:
"Thế bạn học Hạ cũng là học sinh mới năm nay sao?"
"Ừm."
Chu Tiểu Tình không hề ý thức được Phong Quang đang tỏ vẻ có lệ, cô tiếp tục hỏi:
"Cậu ở phòng nào?"
"305."
"Thật tốt quá, ở ngay cách vách tớ!" "Vậy bạn cùng phòng của cậu là ai? Nếu không tớ đổi với bạn cùng phòng của cậu, chúng ta ở cùng nhau nhé!"
Phong Quang lạnh nhạt,"Tôi ở một mình."
"
Chu Tiểu Tình ngây ra thấy rõ,"Chẳng phải vẫn nói mỗi phòng cần có hai người ở sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận