Thái Cổ Thần Vương

Loạn chiến mở ra

Mười ba châu của Đông Thánh kinh động, tuyển chọn nặng nề, chỉ vì bữa Tiên yến này.
Trong Tiên yến này, Đông Thánh Tiên Đế sẽ thu ba người làm đệ tử, Đông Thánh Tiên môn thu một trăm sáu mươi người đệ tử nòng cốt, đệ tử ngoại môn nổi danh lên tới nghìn người.
Đồng thời, Đông Thánh Tiên môn cũng mượn cơ hội này chiêu mộ anh kiệt trong thiên hạ, để cho người trong thiên hạ ghi nhớ Đông Thánh Tiên môn bọn họ.
Vì bữa Tiên yến này, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều.
- Như tiền bối đã nói, quy tắc thật sự không thể quá đơn giản, các vị thiên kiêu cũng từng trải rèn luyện nặng nề mới đi tới một bước bây giờ, mặc dù đã vào Đông Thánh Tiên môn thành đệ tử nòng cốt, nhưng Đông Thánh Tiên môn muốn cổ vũ cho bầu không khí của võ đạo, vẫn sẽ lấy ra rất nhiều phần thưởng ban tặng, ta cho rằng trận chiến đấu này cần quyết đấu chọn ra hai mươi thiên kiêu đứng đầu, ban tặng cho một món Tiên binh.
Đông Thánh Đình mở miệng nói, hai mươi món Tiên binh không là gì đối với Đông Thánh Tiên môn cả.
- Sau đó, trước mười và tam giáp sẽ có phần thưởng càng phong phú hơn, nhất là nhân vật tam giáp sẽ trở thành đệ tử của phụ thân ta. Lần này Đông Thánh Tiên môn đã được bảo vật kinh diễm, ta lại tạm thời không nói ra bảo vật là gì.
- Bệ hạ thu đồ đệ là chuyện trọng đại, tiên môn bỏ ra làm sao có thể nhỏ được, thực sự khiến cho người ta chờ mong.
Bất Tử lão Tiên Vương mỉm cười nói:
- Cho dù là lão nhân ta cũng muốn xem qua bảo bối đó.
- Ta có đề nghị.
Lúc này, Đông Lưu Ly công chúa bên cạnh Thánh Đình lên tiếng, khiến cho ánh mắt Đông Thánh Đình chuyển qua, nhìn về phía Lưu Ly công chúa cười nói:
- Công chúa có đề nghị gì mời nói.
- Nếu một trăm sáu mươi người này từng trải tuyển chọn nặng nề mới đi đến bước này, tranh phong tiếp theo không nên để cho bọn họ chiến đấu một trận định ra thứ hạng, làm như vậy có chút tàn khốc, cũng không có cách nào thật sự nhìn thấy rõ ràng thực lực và tiềm lực của những nhân vật thiên kiêu được tuyển chọn ra.
Lưu Ly công chúa bình tĩnh mở miệng.
- Lưu Ly công chúa nói cũng giống với ý của ta, nếu như tùy ý một trận tỷ thí lại đào thải, không chỉ không có cách nào nhìn thấy được thực lực và tiềm lực của bọn họ, còn có thể tạo thành bất công, tốt nhất là để cho mỗi một người bọn họ có thêm cơ hội chiến đấu, thoả thích thể hiện chính mình.
Khuyết Nguyệt Tiên Vương cũng mở miệng nói, kiến nghị của hai người nhận được không ít người công nhận, quả thật, nếu như một trận tỷ thí lại đào thải, nếu như có người lợi hại trong trận đầu lại chống lại Cô Tô Thiên Kỳ thì sao? Như vậy khó tránh khỏi không công bằng với người này.
- Được, dựa theo ý của các vị, không bằng lại loạn chiến, bọn họ có thể tự mình lựa chọn khiêu chiến người nào, khiêu chiến cường giả cùng cảnh giới, hoặc cảnh giới cao hơn mình, duy nhất chỉ là không thể khiêu chiến người có cảnh giới thấp hơn mình, tất cả thiên nhân vật tùy ý loạn chiến, chiến đấu tới long trời lở đất, trên Tiên yến, chúng ta cùng chứng kiến trận đại loạn chiến này, có các nhân vật tiền bối mắt sáng, đợi đến khi đại chiến kết thúc, tất nhiên có thể dễ dàng lựa chọn ra hai mươi người xuất chúng nhất, các vị nghĩ như thế nào?
Đông Thánh Đình nói.
- Biện pháp tốt, dù sao đám người chúng ta đều đã tới Đông Thánh Tiên môn, lại xem thật kỹ một chút phong thái của những thiên kiêu hậu bối này, chỉ là, nếu có người chiến đấu với số lần quá ít thì thế nào?
Có người nói.
- Quả thật như vậy, bởi vậy lại thêm một quy tắc, mỗi một người đều phải lựa chọn mười đối thủ, trải qua chí ít mười trận tỷ thí, đồng thời những người khác chỉ cần cảnh giới không cao hơn ngươi, thời điểm khiêu chiến ngươi không được từ chối, người có chiến tích toàn thắng, trong chiến đấu không cho phép mượn thần binh pháp bảo, nếu như một bên chịu thua, lập tức dừng chiến.
Đông Thánh Đình nói.
- Không sai, lần chiến đấu này vốn định trực tiếp để cho đệ tử của các vị nhân vật Tiên Vương cảnh giới Thiên Tượng cũng gia nhập, chỉ có điều nếu quy tắc là như vậy, không bằng đệ tử của các Tiên Vương lại tạm thời không tham dự chiến đấu, mà để cho bọn họ làm sát hạch phía sau?
Có cường giả Tiên Vương của Đông Thánh Tiên môn đề nghị.
Vạn Hóa Tiên Vương liếc mắt nhìn qua Hoa Thái Hư bên cạnh, trước đó các Tiên Vương vốn định để cho đệ tử của bọn họ cũng rèn luyện một hồi, cùng những nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh giao phong thí luyện.
- Cần gì phải là, như vậy, nếu như đệ tử của các Tiên Vương thấy thích, nhìn thấy được thiên kiêu chói mắt, chỉ cần phù hợp với quy tắc phía trên, chỉ cần cảnh giới của đối phương không yếu hơn ngươi, đều có thể đi vào so tài đại chiến, làm như vậy có thể khiến cho chúng ta thưởng thức cuộc chiến đấu càng cuồng bạo hơn, nhìn thấy rõ ràng thực lực của các thiên kiêu, chỉ là bọn họ không tham dự xếp hạng sau cùng là được.
Khuyết Nguyệt Tiên Vương mở miệng nói.
- Biện pháp tốt, hôm nay có không ít nhân vật Tiên Vương dẫn theo đệ tử đến đây, bọn họ vốn muốn đưa vào trong các thiên kiêu rèn luyện, Khuyết Nguyệt Tiên Vương kiến nghị quá hay, làm như vậy càng có thể từ từ thưởng thức trận đại loạn chiến này.
Diễm Uyên Tiên Vương cũng cười đáp, dường như đã quên đi chuyện vừa rồi, nhưng bị nhân vật tiểu bối đánh vào mặt, làm sao có thể nói quên là quên được, một khi loạn chiến như vậy hình thành, hắn sẽ cho Tần Vấn Thiên biết cái gì gọi là hối hận.
Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương hắn có cảnh giới cao, không có khả năng khiêu chiến Tần Vấn Thiên, nhưng ở chỗ này, mấy vị nhân vật đệ tử bằng hữu tốt của hắn lại có thể, hơn nữa có mấy nhân vật còn là thiên tài vô cùng lợi hại.
- Lưu Ly công chúa thấy thế nào?
Đông Thánh Đình nhìn về phía Lưu Ly công chúa hỏi.
- Đây là chuyện của điện hạ, chỉ có điều đề nghị này ngược lại không tệ.
Lưu Ly công chúa thản nhiên mở miệng.
- Nếu công chúa cũng nói như thế, cứ quyết định như vậy đi, trận chiến đấu kế tiếp sẽ không có quy tắc cụ thể, đại loạn chiến, ai muốn chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài chiến đấu tranh phong, biểu hiện càng xuất chúng càng dễ dàng được nhớ kỹ, các vị tiên tiền bối vương cùng với cường giả khắp nơi đều ở chỗ này, tự mình chứng kiến.
Đông Thánh Đình mở miệng nói, mắt của hắn nhìn về phía trước, hét lớn một tiếng:
- Mở chiến đài.
Đông Thánh Đình ôn văn nho nhã này hét lớn một tiếng giống như sấm sét, hình như có phong quang tuyệt thế, trong hư không có rồng ngâm từng hồi, trong phút chốc phía xa có tiếng bước chân chỉnh tề đồng nhất truyền ra, tiên quang chiếu khắp bầu trời, các quân đoàn Tiên Đài hạ xuống với thanh uy cuồn cuộn, mở ra Chiến Đài cổ trước Thanh Vân điện, trong phút chốc ánh sáng rực rỡ trùng thiên, trên Chiến Đài cổ dường như có khí tức viễn cổ đập vào mặt.
- A.
Các tiên hét lớn một tiếng với khí thế kinh người, giống như trợ uy cho Chiến Đài cổ mở ra. Đông Thánh Đình đứng dậy, nhìn về phía trước, âm thanh nghiêm túc và trang trọng nói:
- Trải qua trăm năm, Chiến Đài cổ Thanh Vân lại mở ra, các thiên kiêu sẽ tranh phong ở trên Chiến Đài cổ, chiến này cổ này đã chứng kiến hưng suy của Đông Thánh Tiên môn, lại chứng kiến một trận trọng đại của Đông Thánh Tiên môn ta, hi vọng hôm nay thiên kiêu bước lên đài chiến đấu thượng cổ, có người trong tương lai có thể trở thành nhân vật đại năng của Đông Thánh Tiên môn ta, mở mang bờ cõi, nổi danh khắp thiên hạ.
- Gào!
Xung quanh Chiến Đài cổ, các giáo quan khôi giáp cầm thương chỉ về phía bầu trời, chùm tia sáng khủng khiếp xông thẳng lên mây xanh, dường như đó là một nghi thức cổ xưa, khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Khí thế thật là mạnh.
Mọi người nhìn thấy được quân đoàn vạn tiên phía xa, trong lòng vô cùng chấn động, khí thế như vậy quả thực kinh người, vừa rồi bầu không khí Tiên yến còn thoải mái trong nháy mắt đã tiêu tan, ngược lại trở nên nghiêm túc.
Ở đây là Đông Thánh Tiên môn, người khống chế mười ba châu của Đông Thánh.
Thân thể của Đông Thánh Đình lơ lửng, Thanh Long giận dữ gầm thét lên, đi tới dưới chân của Đông Thánh Đình, Đông Thánh Đình đạp trên Thanh Long, ánh mắt nhìn về phía Chiến Đài cổ, mở miệng nói:
- Thanh Vân Chiến Đài cổ mở ra, loạn chiến bắt đầu, ai muốn tranh phong đánh một trận, tất cả đều có thể lên đài chiến đấu thượng cổ, các người biểu hiện ra tự có thể được tán thành.
- Trận chiến đầu tiên, ai tới.
Đông Thánh Đình cất lên một tiếng kinh thiên động địa, không gian rộng lớn chấn động, rồng ngâm phát ra từng hồi, Thanh Loan cùng lên tiếng.
Nơi Tiên yến, Chiến Đài cổ mở ra, các đại năng giả tập trung quan sát cuộc chiến, tình huống như thế, ai sẽ tới đánh trận chiến đầu tiên?
Trong Tiên yến, các Tiên Vương cùng với cường giả đến từ mười ba châu của Đông Thánh nhìn các thiên kiêu thí luyện về phía trong Tiên yến, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, bọn họ cũng muốn thưởng thức một hồi, xem thiên kiêu lần này có phong thái thế nào.
- Oong.
Một trận gió phất qua, trên Chiến Đài cổ xuất hiện một bóng người, người này đứng ở đó, có phong thái nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, phong hoa tuyệt thế, hắn quét mắt nhìn qua một cái, ánh mắt hắn lướt qua nơi nào, không có người nào có thể nhìn thẳng vào hắn, hắn quan sát các cường giả cảnh giới Thiên Tượng lục trọng khác, cuối cùng lại có không ít người lảng tránh ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
Người này chính là Cô Tô Thiên Kỳ được khen là đệ nhất thiên kiêu của Đông Châu, Tiên Vương trời sinh, được khen là nhân vật có hi vọng trở thành tiên đế, có thiên kiêu hy vọng được Đông Thánh Tiên Đế thu làm đệ tử thân truyền.
Trận chiến đầu tiên này nên do hắn ra chiến.
- Ai tới đánh một trận.
Cô Tô Thiên Kỳ bình tĩnh mở miệng, hư không hoàn toàn yên tĩnh, mọi người thình lình phát hiện, Cô Tô Thiên Kỳ bước lên đài chiến đấu, không ngờ không có người nào dám ứng chiến.
Hình như, đây là phong thái tuyệt thế của đệ nhất thiên kiêu thuộc về Đông Châu, thậm chí có thể là đệ nhất thiên kiêu mười ba châu của Đông Thánh, hắn đứng ở trên Chiến Đài cổ, không người nào dám chiến.
- Vậy thì ngươi đi.
Cô Tô Thiên Kỳ thấy không có người ứng chiến, ngón tay hắn chỉ về phía một vị cường giả, chính là một vị nhân vật thiên kiêu của Nham Châu đại địa, Thiên cường giả cảnh giới Tượng thất trọng.
Cảnh giới của bản thân Cô Tô Thiên Kỳ là Thiên Tượng lục trọng, trận chiến đầu tiên, trực tiếp vượt cấp chiến đâu.
Thiên kiêu Nham Châu này lộ ra thần sắc nghiêm túc và trang trọng, thân hình chớp hiện, đi tới trên Chiến Đài cổ, cảm nhận được khí tức cổ kính trên Chiến Đài cổ, tâm thần hắn thoáng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ phía trước, người này được khen là thiên kiêu tuyệt đại kiệt xuất nhất lần này.
- Ầm.
Trong lúc bất ngờ, trên người Cô Tô Thiên Kỳ bạo phát một trận chiến uy ngập trời, dường như có vòng ánh sáng chiến đấu lập lòe hiện ra. Trong phút chốc có một trận gió mạnh khủng khiếp cuốn ra ra, giống như kinh đào vỗ vào bờ, cuốn ra, quần áo trên người nhân vật thiên kiêu cảnh giới Thiên Tượng thất trọng này bay phất phới, dường như muốn bị xé rách ở trong trận gió mạnh này, trong phút chốc hắn phóng ra Thiên Tượng ngôi sao của mình, đồng thời toàn thân trên dưới được áo giáp nham thạch chói lòa bao quanh, phía sau lưng hắn giống như xuất hiện một vị người khổng lồ nham thạch, dường như chất chứa lực lượng vô tận cùng với phòng ngự vô cùng đáng sợ.
Hắn đứng sừng sững giống như núi, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ.
- Ầm, ầm, ầm...
Trên người Cô Tô Thiên Kỳ bạo phát ra ánh sáng chiến đấu hừng hực vô cùng rực rỡ, giống như mặt trời chói chang loá mắt, toàn thân hắn dường như chỉ có chiến quang che phủ khiến hắn giống như một vị thần linh.
Bịch.
Một tiếng nổ vang lên, Chiến Đài cổ chấn động, Cô Tô Thiên Kỳ mang theo ánh sáng rực rỡ vô cùng lao ra, một quyền đánh về phía đối thủ, thời điểm một quyền này xuất hiện, hư không xuất hiện quyền ánh sáng vô cùng nóng bỏng, dường như muốn xuyên qua mảnh hư không thiên địa này, không chỗ nào không phá.
Trong thiên địa xuất hiện quyền quang vô tận, thiên kiêu Nham Châu này chợt quát một tiếng, phòng ngự trên toàn thân phóng ra đến mức tận cùng, tiếng va chạm ầm ầm ầm kinh người truyền ra, đám người chỉ thấy được không ngừng có chùm ánh sáng đánh vào trên thân của thiên kiêu Nham Châu, áo giáp nham thạch điên cuồng nổ tung, thần sắc của cường giả này đại biến, đối mặt với chiến thần trước mắt còn chói mắt hơn cả mặt trời, hắn cuối cùng lại sinh ra một loại cảm giác bất lực.
- Ta chịu thua.
Thiên kiêu Nham Châu kêu lên, lại là một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của hắn bị đánh bay xuống khỏi Chiến Đài cổ, phun ra máu tươi!
Cô Tô Thiên Kỳ bước chậm ở trên Chiến Đài cổ, ánh sáng loá mắt trên người hắn dần dần thu lại tiêu tan, thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt trở lại trên ghế của mình, đệ nhất thiên kiêu Đông Châu lại loá mắt như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận