Thái Cổ Thần Vương

So sánh với cổ kim

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tiên chiến giữa Đông Thánh Tiên môn và Thiên Biến tiên môn đã qua đi một thời gian dài, vô tận hạt thế giới chung quanh Tiên Vực lại vẫn vận hành bình thường như cũ, hạt thế giới mà năm đó Tần Vấn Thiên ở cũng như vậy.
Sau tiên chiến, Tần Vấn Thiên trước sai người đến đây đưa rất nhiều người một lần nữa về Tiên Vực. Lần này đã tàn sát phe Đông Thánh Tiên Đế quá thảm, không chỉ trong chốc lát hủy hoại cơ nghiệp suốt bao nhiêu năm tháng mà bốn đại chí tôn tùy tùng bên người cũng vong thân, con nối dõi cũng bị tru sát nơi chiến trận. Tới nay, không có ai dám tưởng tượng trạng thái của Đông Thánh Tiên Đế đang như thế nào, cho dù xác suất liên quan đến những người vô tội tại hạt thế giới là cực nhỏ nhưng Tần Vấn Thiên vẫn muốn phòng cho kĩ.
Tuy nhiên, có một vài người lại không đồng ý trở lại Tiên Vực, ví dụ như nghĩa phụ Tần Xuyên của Tần Vấn Thiên. Hắn cảm thấy Tiên Vực không thích hợp với hắn, tuy Tần Vấn Thiên đã phi thường cố gắng giúp bọn họ cải biến, nhưng bọn họ vẫn là không có cách nào theo kịp bước chân của người Tiên Vực. Tần Xuyên cũng không muốn cứ ỷ lại vào Thiên Biến tiên môn mãi, cho dù có đi ra ngoài thì cũng chẳng đi được bao xa. Hắn chính là không ra khỏi được Vân Châu thành mênh mông vô tận.
Bởi vậy nên Tần Xuyên lựa chọn lưu lại, tỷ tỷ Tần Dao của Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ theo hắn. Có không ít người cũng đều là không quen sinh hoạt ở Tiên Vực, không đi theo người của Thiên Biến Tiên môn mà Tần Vấn Thiên phái tới. Điều này thì Tần Vấn Thiên cũng có thể lý giải được.
Tần Vấn Thiên sớm đã không còn dáng vẻ như những năm còn đang trưởng thành tại hạt thế giới. Năm ấy, Đông Thánh Tiên Đế khởi xướng một hồi tiên chiến tại đó, sinh linh đồ thán. Chỉ mình dư âm của trận chiến Tiên Vương ấy cũng đã khiến cho không biết bao nhiêu người mất mạng. Dù sao thì người của hạt thế giới cũng không phải người của Tiên Vực, bọn họ căn bản là không có năng lực tự bảo vệ mình, đối với bọn họ mà nói, một chút dư âm của quy tắc cũng là uy lực vô thượng, có thể ngay lập tức tiêu diệt bọn họ, đương nhiên sẽ dễ dàng bị ảnh hướng.
Trận chiến tranh ấy có vô số người tử thương, tất cả mọi người đều nhớ kỹ tên bạo quân Đông Thánh Tiên Đế này, đương nhiên cũng đều nhớ kỹ Thiên Biến Đế Quân đã cứu mạng bọn họ, còn có Tiên Vương Bạch Vô Nhai phong hoa tuyệt đại một thân áo trắng cũng như nhân vật truyền kỳ của thế giới này, Tần Vấn Thiên.
Nếu không có những người này, hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Người của hạt thế giới thậm chí còn chờ mong Tần Vấn Thiên và vị Tiên Vương áo trắng kia một ngày nào đó có thể tiêu diệt tên bạo quân Đông Thánh Tiên Đế.
Tuy nhiên, đã nhiều năm trôi qua rồi, dù trận chiến ấy có gây nên một hồi tai họa, nhưng nó cũng xúc tiến hạt thế giới phát triển. Bọn họ đã được chứng kiến tiên chiến cấp bậc Tiên Vương, tận mắt thấy được nhân vật tuyệt thế, biết rõ thiên ngoại hữu thiên. Hơn nữa, có một vài nhân vật cấp bậc Tiên Vương sau khi tử vong, máu tươi của bọn họ lênh láng khắp mặt đất đã hóa thành chí bảo, lực lượng quy tắc chiến đấu của bọn họ lưu lạc khắp nơi đã hóa thành di tích.
Từ sau trận chiến ấy, hạt thế giới lại phát triển phi tốc, một nhóm lớn cường giả ra đời, thậm chí, một vài di tích được tạo thành trong Tiên Vương đại chiến năm đó đã trở thành nơi chế tạo cường giả. Có rất nhiều nhân vậ cấp bậc Thiên Tượng xuất hiện, thậm chí còn sinh ra mấy vị tiên nhân. Nếu như năm xưa thì bọn họ sẽ là tiên nhân thống ngự thiên hạ, chẳng qua hiện nay người của hạt thế giới cũng đã biết, cho dù có là tiên nhân thì cũng chẳng là gì so với thế giới bên ngoài kia. Bên trên tiên nhân còn có tồn tại càng đáng sợ hơn.
Ngay cả nhân vật truyền kỳ Tần Vấn Thiên của hạt thế giới bọn họ, trong lần trở về gần nhất, cũng đã là tiên. Tời nay đã nhiều năm trôi qua, không biết hắn đã phát triển đến mức nào.
Tại hạt thế giới, Đại Hạ hoàng triều, những ngày gầy đây hình như có chút ít động tĩnh, trong một tòa tửu lâu, có rất nhiều người đang uống rượu và nói chuyện phiếm.
- Nghe nói Giang Phong đã trở thành tiên nhân, thật lợi hại. Nhân vật tuyệt thế quật khởi này một đường thành là tiên, có thể nói là kinh thế.
- Đúng vậy, Giang Phong thật là đáng sợ, trông hắn chắc là vẫn còn đang thì thanh niên đó, vậy mà cũng đã thành tiên rồi. Nghe nói hắn mới tu hành mấy trăm năm mà thôi, nhìn qua chắc chỉ tầm hai mươi tuổi, không biết có bao nhiêu mỹ nữ hâm mộ, nguyện ý kính dâng tất cả cho hắn.
- Ta mà lợi hại như thế thì tốt thật, nếu vậy thì có mỹ nhân nào mà không thể đoạt đến tay, ha ha.
Một tên nam nhân thô lỗ cười nói.
- Ngươi đừng có mà nằm mơ. Ta còn chưa nghe qua có ai xuất chúng hơn Giang Phong đâu, huống chi là ngươi. Nữ nhân khắp thiên hạ này, cho dù là đẹp nhất đi chăng nữa, thì cũng làm gì có ai xứng đôi với Giang Phong.
Có người đả kích nói.
- Ha ha, đúng vậy, các ngươi chưa nghe người ta nói nữ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng đang theo đuổi Giang Phong à.
- Đúng vậy đó, trước chưa từng có ai, sau cũng khó có người vượt được hắn.
Có người nói.
Mọi người đều là khen không dứt miệng, cảm khái ngàn vạn. Có thể nói tên Giang Phong này là thiên hạ truyền kỳ, năm đó ở trong bí cảnh lĩnh ngộ, từ khi nhập Thiên Tượng liền cứ thẳng một đường không thể vãn hồi, tu hành nhảy vọt, một đường trở nên mạnh mẽ, nổi tiếng thiên hạ, vô số người đi theo bên mình.
Đương nhiên sẽ có vô số người theo đuổi nhân vật truyền kỳ rồi.
- Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả? Không khỏi quá khoa trương đi.
Một giọng nói không hề nhỏ truyền ra, lập tức có không ít người đều đánh ánh mắt nhìn về phía chiếc bàn bên kia. Chỉ thấy ngồi bên đó là một đám thanh niên, nam nữ đủ cả, nam tử thì tuấn tú, nữ tử thì xinh đẹp. Trong đó đặc biệt có một vị nữ tử dùng lụa mỏng che mặt, chỉ nhìn bóng lưng là đã thấy có vẻ như nàng là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Người nói chính là một người thanh niên. Nghe thấy lời của hắn, có người cười cười mà nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi còn trẻ, biết cái gì gọi tu hành. Thiên phú của Giang Phong không phải là thứ mà ngươi có thể lý giải.
- Ếch ngồi đáy giếng.
Thiếu niên nhàn nhạt châm chọc một tiếng, khiến cho cái người đang nói kia cười cười:
- Ái chà, tiểu tử này còn ra vẻ thâm trầm cơ đấy. Thế ngươi thử nói xem, ai có thể so bì được với Giang Phong nào.
- Vì cớ gì mà Giang Phong có được thành tựu như hôm nay?
Thiếu niên mở miệng nói.
- Đương nhiên là do thiên phú, kỳ ngộ.
Có người nói.
- Kỳ ngộ bắt nguồn từ đâu?
Thiếu niên hỏi lại.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Thứ mà hắn kỳ ngộ chính là là vật còn sót lại từ một hồi tiên chiến năm đó. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, có lẽ khi đó các ngươi còn chưa ra đời, nhưng chẳng lẽ lại quên mất trận tiên chiến kia? Thời đại đó còn có một nhân vật truyền kỳ chân chính xuất thân từ hạt thế giới của chúng ta. Năm đó hắn tao nhã tới nhường nào, trưởng thành từ một nơi hẻo lánh của Đại Hạ như nước Sở, vậy mà một đường thẳng hướng ra thế giới bên ngoài. Hắn tu hành mới được trăm năm mà khi trở về đã thành tiên, thậm chí còn có rất nhiều nhân vật siêu cấp không thể tưởng tượng nổi khai chiến vì hắn. Ở trước mặt nhân vật như vậy, Giang Phong thì tính là cái gì chứ?
Giọng nói của thiếu niên nghiêm túc và trang trọng kể ra truyền kỳ, ánh mắt kiêu ngạo như thể đang nói về chính hắn vậy.
Mọi người trầm ngâm một lát, lập tức có một người tương đối trẻ tuổi phản bác:
- Tiểu tử ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao lại biết được chuyện của nhiều năm trước chứ. Cái gọi là truyền kỳ ấy, ta không được chứng kiến, ai biết là thật hay giả, biết đâu là khoa trương thì sao. Còn Giang Phong thì là truyền kỳ thật sự, ai có thể so bì với hắn.
- Hắn nói đúng đó. Trước mặt vị truyền kỳ kia, Giang Phong...
Một vị trung niên cười nhạt một tiếng:
- Còn kém xa.
Trong tửu lâu dấy lên tranh chấp, một vài thanh niên sùng bái Giang Phong không chấp nhận được thần tượng của mình bị người vũ nhục, còn những người có thời gian tu hành lâu một chút, đã chứng kiến tiên chiến năm đó thì lại căn bản không thể quên được, kể cả có vài người năm đó mới chỉ là thiếu niên cũng khắc sâu trong linh hồn một trận chiến ấy, vẫn là cả đời khó quên.
- Ai nói Giang Phong không bằng Tần Vấn Thiên?
Lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ đến tận xương truyền ra, trong tửu lâu ngay lập tức xuất hiện một đoàn người. Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi tới trên người vị mỹ nữ trong đám người ấy, chỉ liếc một cái thôi đã không cách nào rời mắt.
Đó là một nữ nhân mị hoặc đến tận cốt tủy, làn da nõn nà, mị nhãn câu hồn, đôi mắt dễ thương khẽ cười, tất cả mọi người đều thấy như hồn phách đều bị câu đi.
Nàng là An Linh Lung, mỹ nữ nổi danh khắp thiên hạ, rất nhiều người xưng tụng nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mà chuyện An Linh Lung mến mộ Giang Phong thì mọi người ai cũng đều biết. Sau khi Giang Phong thành tiên, An Linh Lung liền tuyên cáo thiên hạ, Giang Phong sẽ trở thành nam nhân của nàng.
- Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Có người nghi hoặc trong lòng.
- Nghe nói Đại Hạ hoàng triều có dị tượng xuất hiện, đồn rằng sẽ có trọng bảo hiếm thấy xuất thế, Giang Phong tất nhiên là đến rồi. Hơn nữa, gần đây Đại Hạ xuất hiện rất nhiều cường giả thần bí, phi thường lợi hại, bọn họ cũng đến vì lí do đó. An Linh Lung tới đây chắc hẳn là vì Giang Phong.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
- Chỉ là thời đại bất đồng mà thôi, nếu như Giang Phong ở thời đại của Tần Vấn Thiên, ai nói hắn không thể càng xuất chúng hơn.
An Linh Lung cười nhẹ mà nói:
- Các ngươi thấy có phải không?
Mọi người nhìn An Linh Lung cười cười, tâm thần mê muội, nào có ý tứ phản bác.
- Lời An tiên tử nói đương nhiên là đúng.
- An tiên tử đương nhiên là phi thường hiểu Giang Phong, nàng đã nói như vậy thì chắc chắn là như thế.
Mọi người lục tục mở miệng, liên tục phụ họa, An Linh Lung thoả mãn cười cười.
- Hồ ly tinh.
Thiếu niên vừa nãy thấp giọng nói, lập tức từng ánh mắt đều nhìn về phía hắn, rất nhiều người lộ ra lãnh mang.
- Làm càn.
- Nói chuyện kiểu đó với An tiên tử, thật không có giáo dưỡng, là tiểu tử nhà ai giương oai bên ngoài thế này.
An Linh Lung nhìn về phía bên kia, ánh mắt rơi vào trên người nữ tử bên cạnh thiếu niên, lập tức khanh khách cười một tiếng, ôn nhu nói:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Vũ Nhu muội muội. Ta nghe nói gia tộc của Vũ Nhu muội muội và Tần Vấn Thiên có quan hệ thâm sâu, khó trách vị tiểu đệ đệ này lại lên tiếng thay Tần Vấn Thiên.
- Âu Dương Vũ Nhu.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía nữ tử mang khăn che mặt kia, trong lòng run lên. Đó là Đại Hạ đệ nhất mỹ nữ Âu Dương Vũ Nhu sao? Chính là tuyệt thế mỹ nữ có thể so bì với An Linh Lung đó sao?
Âu Dương Vũ Nhu quay mặt qua, gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một dung nhan thanh thuần duy mỹ, tinh khiết vô ngần, bất nhiễm bụi trần, phi thường xinh đẹp, khiến cho người trong tửu lâu phát ra kinh hô, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.
- Nghe nói Lung Linh tỷ tỷ giao du rộng, biết rõ chuyện của thiên hạ, quả nhiên lợi hại.
Âu Dương Vũ Nhu nói khẽ.
- Toàn kết giao với nam nhân.
Thiếu niên bên cạnh nàng oán giận nói.
An Linh Lung không thèm để ý mà cười cười, nhìn thiếu niên:
- Ta nghe nói vị bằng hữu cũ của Tần Vấn Thiên tên là Âu Dương Cuồng Sinh, nếu ta không nhầm thì hắn hẳn là cậu của Vũ Nhu muội muội đây phải không?
- Coi như ngươi có chút kiến thức.
Thiếu niên ngẩng cao đầu nói. Mọi người thấy nhẹ cả lòng, bảo sao bọn họ lại lên tiếng vì Tần Vấn Thiên, hóa ra là có tầng quan hệ này.
Lúc này, một thanh niên mặc áo đen một mực ngồi ở một góc quán rượu ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Vũ Nhu, trong con ngươi thâm thúy toát lên một vòng dị sắc.
Âu Dương Vũ Nhu gọi Âu Dương Cuồng Sinh là cậu?
Như vậy, đây chính là hậu nhân của Âu Dương Tiểu Lộ - nha đầu năm đó thích đi theo Âu Dương Cuồng Sinh? Hậu nhân của nha đầu kia cũng đã trổ mã thành một đại mỹ nữ duyên dáng yêu kiều rồi.
Trong tửu lâu lại có không ít thân ảnh đi tới, trong đó có một vài nhân vật có khí tức nội liễm phi thường đáng sợ. Những người khác có lẽ sẽ không cảm nhận được sự cường đại của bọn họ, nhưng thanh niên áo đen lại cảm nhận được.
Tại hạt thế giới này đã phát sinh một chuyện có vẻ có chút khác thường, khác thường như cái gọi là bảo tàng xuất thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận