Thái Cổ Thần Vương

Thập cường

Một khắc này, hình ảnh của Quân Mộng Trần càng trở nên cao lớn hơn,
Một kích, tay đứt, lăn xuống khỏi đài chiến đấu.
Khôi giáp vương giả trên người Quân Mộng Trần biến mất, hắn ngưng mắt nhìn về phía Thương Ngạo Ly, nói một cách rất kiêu ngạo:
- Không chịu nổi một kích, ngươi cũng xứng khiêu khích ta sao.
Dứt lời, hắn trở lại vị trí, an tĩnh ngồi xuống.
Giống như đánh bại Thương Ngạo Ly, căn bản không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo cả.
- Chỉ còn lại mười một người mạnh, kém một người nữa là thập cường sinh ra, ba người Quân Mộng Trần hẳn là sẽ không ai khiêu khích.
Trong lòng mọi người nghĩ tới, mà trong bữa tiệc, Đông Thánh Đình nhìn thật sâu Lưu Ly công chúa bên cạnh một cái, Lưu Ly công chúa này đúng là danh bất hư truyển, cách cục của các thiên kiêu này bị nàng nói trúng.
Trên cổ chiến đài, lại là một hồi yên tĩnh, mười một vị cường giả, tất cả đều giữ yên lặng, giống như sự việc này không liên quan đến mình.
Không có người nào chủ động đi khiêu khích người khác cả, dù sao, đây đã là cuộc chiến của mười người mạnh nhất rồi, không có ai nắm chắc tuyệt đối là có thể chiến thắng người khác, tất cả đều rất cẩn thận.
Một lần đợi này lại là rất lâu.
Cuối cùng, trên thân một người có hơi thở chấn động, dường như đã có chút không chịu nổi.
Người này chính là đứng thứ nhất Xích Dương Châu, Độc Cô Tây Sơn.
Trong mắt Đông Thánh Đình ánh sáng càng tăng lên, lẩm bẩm, nói nhỏ:
- Ánh mắt công chúa thất độc đáo, nghe nói Lưu Ly công chúa có thể nhìn xem vận mệnh, quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng lẽ, công chúa có thể đoán ra tam giáp?
- Lấy tinh thần để suy diễn số mệnh, cũng chỉ là một loại trong hang nghìn hang vạn võ đạo, cũng không phải tiên tri, không có người có thể biết được hết tất cả, tam giáp, ta không thể nào đoán ra được.
Lưu Ly công chúa bình tĩnh nói.
Trên cổ chiến đài, Độc Cô Tây Sơn khí thế như ẩn như hiện, hắn là thiên kiêu của Xích Dương Châu, tu hành liệt diễm lực, công pháp cuồng bạo, mà công pháp tu sĩ tu luyện sẽ ảnh hưởng đến tính cách của tu sĩ đó, ví dụ như tu sĩ tu luyện công pháp âm độc, hắn cũng sẽ dần dần trở nên âm độc, hay người tu hành công pháp băng hàn, khí chất cả người cũng sẽ nội liễm giống như một khối băng, đây là nhận thức bình thường.
- Chờ đợi như vậy có ý nghĩa gì chứ, Mạc Vấn, ta đứng thứ nhất Xích Dương châu, ngươi đứng thứ nhất Thái Âm châu, lực lượng tu hành hoàn toàn trái ngược nhau, ta và ngươi chiến sao?
Độc Cô Tây Sơn mở miệng nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn thân hình thon gầy, vóc người hoàn mỹ, giống như một mỹ nhân lạnh lành, nhưng trong chiến đấu uy lực thật kinh người.
Nàng bước chân đi ra, nhẹ nhàng như bông tuyết rơi, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tây Sơn, nếu Độc Cô Tây Sơn muốn đánh một trận thì nàng chỉ có thể ứng chiến mà thôi.
Trên thân hai người khí thế phóng ra ngoài, một bên nóng bỏng, một bên lạnh thấu xương.
Khí thế của Độc Cô Tây Sơn vô cùng nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt toàn bộ thiên địa, hư không cũng đỏ hẳn lên.
Khí thế của Mạc Vấn thì vô cùng rét lạnh, băng sương lan tràn dường như muốn đóng băng cả thiên địa vậy.
Hai người còn chưa chính thức giao phong, chỉ thấy hai cỗ khí thế một nóng một lạnh trong hư không luân phiên hội tụ,cực kỳ đáng sợ, cuối cùng mơ hồ còn có tiếng vang xuy xuy, mọi người chỉ thấy trên cổ chiến đài phân ra hai khoảng hư không, một bên hư không thì nóng bỏng như lửa, một bên thì rét lạnh như băng sương.
Hai loại khí thế càng ngày càng mạnh va chạm cùng nhau.
Bước chân của Độc Cô Tây Sơn cùng với Mạc Vấn từng bước một đi về phía đối phương.
Hư không phía Độc Cô Tây Sơn xuất hiện vòng quay ngọn lửa, có liệt diễm vô cùng nóng bỏng xuất hiện trong đó, trong tay của hắn cũng là vòng quay ngọn lửa có thể đốt diệt tất cả.
Hư không phía Mạc Vấn, có nữ thần băng sương cầm rong tay trường mâu thủ hộ tại chỗ kia.
Oanh!
Ở bên trong vòng quay liệt diễm, đột nhiên có vô tận liệt diễm giống như hỏa long nổ bắn ra, hóa thành từng chùm tia sáng giết về phía Mạc Vấn, băng sương nữ thần chỗ hư không phía Mạc Vấn cầm trong tay trường mâu đâm ra, thiên địa đóng băng, xuất hiện băng, dường như cũng muốn đóng băng cả liệt diễm lại, âm thanh xuy xuy không ngừng vang lên.
Cuối cùng thân thể Độc Cô Tây Sơn cũng lao ra, vòng quay liệt diễm trong tay xẹt qua không gian, hư không xuất hiện một đạo phong hỏa luân, liệt diễm cũng chặt đứt hư không, cắt rách băng sương, trực tiếp đánh về phía Mạc Vấn.
Trường mâu trong tay Mạc Vấn chợt đam ra, tinh chuẩn vô cùng, trực tiếp đánh trúng phong hỏa luân, ngọn lửa nổ tung, vòng quay bể tan tành.
Nhưng mà lại thấy Độc Cô Tây Sơn điên cuồng tấn công, vô tận phong hỏa luân mang theo vết rách hư không xuy xuy vang lên, đánh thẳng về phía Mạc Vấn, trong một khoảnh khắc hàn băng bị hủy diệt, ánh sáng ngọn lửa ăn mòn ùn ùn kéo đến.
Cả người Mạc Vấn phủ thêm áo choàng băng tuyết, tóc nàng dài như băng sương, phía sau có hư ảnh xuất hiện như hóa thành Băng tuyết nữ thần, chỉ thấy tay nàng cầm trường mâu hàn băng, thân ảnh nhoáng lên, trong phút chốc, phiến hư không băng sương này xuất hiện vô số thân ảnh Băng tuyết nữ thần, theo Mạc Vấn động, trong tay các nàng cầm băng tuyết trường mâu đồng thời đánh ra, một con sông băng sương dài hẹp đáng sợ lao thẳng ra, hai loại lực lương trong hư không không ngừng va chạm giao tranh.
Tất cả mọi thứ đều ibij phá hủy.
Thân thể Mạc Vấn đánh về phía Độc Cô Tây Sơn, hư ảnh phía sau nàng phóng ra ánh sáng thần thánh bao phủ nàng, chỉ trong nháy mắt nàng đã hiện ra ở trước người Độc Cô Tây Sơn.
- Ngươi muốn chết.
Độc Cô Tây Sơn quát lạnh một tiếng, trên người phóng ra tia sáng nóng bỏng vô tận, cả người dường như hóa thân thành liệt diễm, có thể đốt cháy tất cả, trong cơ thể hắn có thanh âm vù vù truyền ra, như có luồng khí lưu cuồn cuộn nóng bỏng đáng sợ bắt đầu khởi động, bàn tay đáng ra, vòng quay đồ án hủy diệt hết tất cả đánh thẳng tới chỗ Mạc Vấn, ngọn lửa kinh khủng kia thật sự có thể đốt hết cả thiên địa.
Song giờ khắc này, trên người Mạc Vấn phóng ra một luồng rét lạnh cực hạn, giống như hàn vương hang lâm đến đây, pho tượng Băng tuyết nữ thần kia thủ hộ cho nàng, vì nàng phủ thêm ánh sáng thần thánh, bất tử bất diệt, liệt diễm không đến gần, ngọn lửa điên cuồng đáng thẳng vào ánh sáng băng tuyết, nhưng không có cách nào đột phá được, mà trường mâu của Mạc Vấn đã đánh tới.
Vẻ mặt Độc Cô Tây Sơn kinh hãi, nhìn thân ảnh Mạc Vấn như một thần linh, vòng quay đáng sợ ngăn cản ở phía trước nhưng bị trường mâu trực tiếp đâm trúng, ngay sau đó bị đóng băng, răng rắc một tiếng đã bể tan tành, thân thể hắn cũng dần dần bị đông lại vì hàn băng, cả một cánh tay đã bị đong băng.
- Ta nhận thua.
Độc Cô Tây Sơn hét lớn một tiếng, chỉ cần một lát thời gian là cả người hắn sẽ hóa thành một pho tượng bằng băng.
Thanh âm của hắn rơi xuống, thân thể Mạc Vấn lặng lẽ lui lại, Độc Cô Tây Sơn bằng vào lực lượng huyết mạch trên người đã hòa tan hàn băng trên người, thân thể nhanh chóng khôi phục như thường, thế nhưng sắc mặt của hắn vẫn khó coi như cũ.
Một trận chiến này, hắn bại.
Hắn trở thành người cuối cùng bị loại, hơn nữa, cuộc chiến đấu này là do hắn chủ động khởi xướng.
Từ đó, mười người mạnh nhất đã sinh ra.
Trong lòng Đông Thánh Đình thầm than, hắn không thể không bội phục ánh mắt của Lưu Ly công chúa so với hắn sắc bén hơn rất nhiều.
Hoàn toàn bị nàng nói trúng rồi.
Thương Ngạo Ly cùng với Độc Cô Tây Sơn nhẫn nại không được, mà hai người cũng đều bị loại.
Độc Cô Tây Sơn mang theo vẻ cô đơn, đi xuống bên dưới đài chiến đấu.
Trên Cổ chiến đài, chỉ còn lại mười người cuối cùng.
- Chúc mừng chư vị, bước vào vị trí mười người mạnh nhất.
Đông Thánh Đình mỉm cười mở miệng, nhưng trong lòng thì có chút không vui, ở bên trong mười người mạnh nhất, Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Tử Tinh Hiên, bọn họ chiếm mất ba vị trí.
Đông Thánh Đình mặc dù không vui, nhưng cũng sẽ không có ý kiến gì, Tần Vấn Thiên lần trước không thuận theo, lần này muốn lấy biểu hiện kinh diễm để vào tam giáp, từ đó để phụ thân hắn là Đông Thánh tiên đế lần nữa thưởng thức, để có cơ hội tiếp xúc đến Thanh nhi công chúa sao?
Có lẽ trừ việc trở thành đệ tử của Đông Thánh tiên đế, Tần Vấn Thiên hắn căn bản không có cách khác, có thể một bước lên trời, chạm đến nữ nhi của Trường Thanh đại đế sao.
Tần Vấn Thiên đây không thể nghi ngờ là người si nói mộng, hắn mặc dù vào được Đông Thánh Tiên môn, Đông Thánh Đình có một vạn phương pháp làm cho Tần Vấn Thiên đến chết cũng không biết chết như thế nào.
Dĩ nhiên, cho dù là như vậy thì Đông Thánh Đình cũng không hy vọng Tần Vấn Thiên vào tam giáp, nhỡ đâu người này vào tam giáp lại cũng không như hắn suy nghĩ, làm ra chuyện tình điên cuồng gì đấy, đối với mặt mũi phụ thân hắn sẽ rất tổn hại, mặc dù loại khả năng này rất nhỏ nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút.
- Thiên kiêu lần này đều rất tốt, mười người mạnh nhất đều có thiên phú tuyệt luân.
Một vị nhân vật cấp tiên vương mở miệng khen.
- Đúng là rất mạnh a, rất mong đợi.
- Chư vị trước rời chiến đài nghỉ ngơi đi, chiến đấu lâu như vậy cũng nên hảo hảo hượng thụ cao lương mỹ vị.
Đông Thánh Đình cười nói, nhất thời mọi người lục tục đi xuống Cổ chiến đài, đi về phía các địa điểm khác nhau.
Bên trận doanh của Vân Châu, lộ ra vẻ cực kỳ đặc biệt bởi vì có ba trong mười người mạnh nhất đi về phía bên đấy.
Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần cùng với Tử Tinh Hiên trở lại trận doanh Vân Châu, mặc dù những người ngang ngược xem bọn họ không vừa mắt ở Vân Châu đại địa, giờ phút này tất cả đều ngậm miệng.
Thập cường, ba người này rất có thể tiến chức lên cao, ít nhất cũng là được nhân vật tiên vương thu làm môn hạ đệ tử.
Mặc dù ba người bọn họ rất mạnh, nhưng tất cả mọi người không có nghĩ tới họ lại mạnh như vậy, ba người vậy mà toàn bộ đều vào thập cường, đây là cỡ nào chói mắt.
Tần Vấn Thiên nhưng sẽ không để ý tới bọn họ, ngược lại thản nhiên ngồi xuống, mục tiêu của bọn họ không chỉ là thập cường mà thôi.
- Kế tiếp, cuộc chiến thập cường cuối cùng là xếp hạng chân chính, chư vị nói xem nên định ra quy tắc như thế nào?
Đông Thánh Đình nhìn mọi người nói.
- Mỗi lần Lưu Ly công chúa đều có ý tưởng, không bằng hỏi ý kiến công chúa một chút?
- Công chúa có ý tưởng gì không?
Đông Thánh Đình cười nói.
- Quyết chiến cuối cùng không phải là chuyện nhỏ, phải thật cẩn thận, hay vẫn là do điện hạ cùng với chư vị tiền bối Đông Thánh Tiên môn quyết định quy tắc sao.
Lưu Ly công chúa cự tuyệt nói, nàng tự nhiên hiểu rõ, quyết chiến như vậy tốt nhất không nên vượt quá chức phận.
- Cũng tốt, nếu công chúa nghĩ vậy, vậy để ta cùng với các vị trưởng bối tới quyết định.
Đông Thánh Đình gật đầu, bắt đầu cùng chư vị tiên vương thương lượng.
- Phần thưởng vị trí tam giáp có hay không nên định ra rồi, cũng cho ta có lòng đi tranh giành.
Chỉ thấy lúc này, có một đạo thanh âm trong trẻo truyền đến, ánh mắt mọi người chuyển qua, nhìn về phía vị trí Vân Châu, đã nhìn thấy người mở miệng là Quân Mộng Trần, trong lòng không khỏi thầm mắng, người này thất đúng là không thể chờ đợi được, hắn lại thật cho rằng mình có thể vào tam giáp sao?
Chẳng qua lấy sự cường đại cảu Quân Mộng Trần, mọi người cũng không dám tuyệt đối phủ nhận loại khả năng này.
Nhưng mà, trở thành Thánh tử của Đông Thánh Tiên môn, được bệ hạ thu làm đệ tử chân truyền, chẳng lẽ còn không đủ để cho hắn có lòng tranh giành sao?
- Tiểu tử, thân phận tam giáp có lẽ so với phần thưởng còn trân quý hơn nhiều.
Có tiên vương cười nói:
- Đây chính là đệ tử của Đông Thánh bệ hạ.
- Hay là trước nói một chút về phần thưởng sao, lại không có mâu thuẫn gì.
Quân Mộng Trần tiếp tục nói, hắn cũng sẽ không bái sư Đông Thánh tiên đế, điều này đối với hắn không có bất kỳ lực hấp dẫn nào.
- Được rồi, ta trước tiên nói về phần thưởng.
Đông Thánh Đình cười cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận