Thái Cổ Thần Vương

Tần Khả Hân

Bên trong Thái Cổ Tiên Vực tồn tại một ít bí cảnh cấm địa, cực ít người có thể bước vào, hoặc là, sau khi bước vào rất khó còn sống đi ra ngoài.
Trong đó không ít đều là tiên nhân làm ra, bởi vì cực ít có người thành công thăm dò qua, cho nên người biết cực ít.
Lại nói Thiên Quật, đã từng, cực ít người biết rõ bí mật Thiên Quật, cho tới hôm nay, bí mật Thiên Quật bị phá giải, thế nhân mới biết.
Nhưng còn có một chút khu vực thần bí là không có phá giải.
Tại nơi cực đông của Thái Cổ Tiên Vực, nơi này có danh xưng là Thái Cổ, chỗ đó có một phiến Huyền Không Hải, nghe đồn, trong đó có lực lượng khủng bố, từng thời đại của Hồng Vực đều có người đến đây thăm dò, nhưng cực ít nghe được tin tức có người thăm dò ra bí mật trong đó, cho dù là cường giả thế lực đỉnh cấp cũng khó làm được, đã từng, có nhân vật Thiên Thần của thế lực đỉnh cấp luân hãm trong đó, cho tới bây giờ cũng không có đi ra, thế cho nên, về sau, cho là cường giả thế lực đỉnh cấp cũng không dám thăm dò địa vực này.
Cho đến ngày nay, phiến địa vực đó ngẫu nhiên có người đứng ngoài nhìn vào nhưng không có người nào dám xông vào Huyền Không Hải.
Có người nói, bên trong Huyền Không Hải chính là lỗ đen vô tận, là thứ có thể thôn phệ tất cả mọi thứ trên Thái Cổ.
Giờ phút này, trên không trung Huyền Không Hải có một đám hắc vụ xuất hiện, sau đó có một thân ảnh từ trên trời đáp xuống, sau đó đáp xuống đá ngầm cực lớn bên bờ Huyền Không Hải, thân ảnh ấy cực kỳ yêu dị, sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi xác định trong đó có đại cơ duyên?
Nguyệt Trường Không mở miệng nói ra, nhưng bên cạnh hắn cũng không có nhân, như là tại lầm bầm lầu bầu.
- Đương nhiên, ngươi đừng quên kiếp trước của mình, ta là ai.
Một giọng nói truyền ra từ hư không:
- Phía sau Huyền Không Hải cất giấu biết mật Thái Cổ to lớn, thời đại hôm nay, người biết rất ít, đương nhiên, mặc dù biết rõ, người có thể đi vào bên trong, toàn bộ Thái Cổ Tiên Vực, sợ rằng không có mấy người, ngươi thân là kiếp này của ta, tự nhiên là một trong số đó.
- Tốt.
Nguyệt Trường Không gật đầu, trong chiến đấu lần trước, hắn không thể đánh bại Tần Vấn Thiên, chuyện này làm hắn phiền muộn, hắn còn có cảm giác thất bại, đương nhiên, hắn hôm nay không còn dao động, nội tâm của hắn hôm nay còn kiên định hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể đem dẫm nát tất cả mọi thứ dưới chân, chúng sinh là bộc.
- Đi thôi.
Giọng nói trong hư vô truyền ra, Nguyệt Trường Không cất bước đi về phía trước, đi thẳng vào Huyền Không Hải, chỉ thấy sóng lớn khủng bố ập tới, Nguyệt Trường Không nhìn thấy cảnh này, cho dù với tâm cảnh của hắn cũng phải run rẩy, đây là thiên hải, nó không phải quét ngang một vùng đất, mà là trong biển có vòng xoáy phong bạo đáng sợ, bên trong còn có ẩn chứa lỗ đen, cho nên nó được gọi là Huyền Không Hải.
Thân thể Nguyệt Trường Không cất bước đi vào bên trong, bước vào Huyền Không Hải, sau đó hắn bước vào trong lỗ đen đáng sợ, bên trong có vòng xoáy vô tận, thần niệm không thể dò xét, nhưng vào lúc này, quanh người hắn xuất hiện một cái đầu lâu tối tăm thăm dò phía trước.
Nương tựa vào năng lực cường đại và kiếp trước của bản thân, không qua bao lâu, Nguyệt Trường Không đã bước ra khỏi Huyền Không Hải, đi tới mặt sau của Huyền Không Hải, đây không phải là thế giới dưới biển, mà là mặt sau chân chính, giống như hai thế giới song song, Huyền Không Hải giống như tấm màn ngăn cách không gian.
Thời điểm Nguyệt Trường Không giáng lâm, hắn thấy được trời và mặt đất, thấy được phòng ốc kiến trúc, trong đôi mắt của hắn bắn ra hào quang, thế gian quả nhiên vô cùng kỳ diệu, tại mặt khác của Huyền Không Hải lại ẩn chứa một thế giới.
Như vậy, nơi này là nơi nào?
Thân thể Nguyệt Trường Không trôi nổi bay về phía trước, hắn nhìn thấy người, mặc dù không có thành thị phồn hoa như Thái Cổ Tiên Vực, nhưng người ở nơi này lại không ít, như một thị trấn nhỏ, thị trấn nhỏ phi thường yên tĩnh.
Hơn nữa, tu vi người nơi này vô cùng mạnh, thời điểm thần niệm của hắn đảo qua, hắn có cảm giác hải hùng khiếp vía, tiểu hài tử đều là Tiên, rất nhiều là Giới Chủ, còn có Thiên Thần.
- Đây là nơi nào?
Nội tâm của Nguyệt Trường Không vô cùng rung động, nhưng cũng giống như thế, hắn lại có chút hưng phấn, đây chính là nơi kiếp trước đã nói, quả nhiên nơi này có đại cơ duyên, mặc dù cắn nuốt người nơi này làm chất dinh dưỡng cũng là đại bổ, sinh ra loại ý nghĩ này, hắn canhg hưng phấn khó hiểu, trong mắt bắn ra tà quang.
Lúc này, rất nhiều người phía dưới nhìn thấy khách nhân lạ lẫm tới thăm, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, nhất là thời điểm thần niệm của hắn quét qua, thần sắc của bọn họ càng lạnh lùng và nhìn chằm chằm vào khách không mời mà tới.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lại có một khách không mời mà tới, nhiều năm trước, đã từng có một thanh niên tới đây.
Nhưng thời điểm người nọ tới đã bị thương nặng, suýt nữa chết, mà người trước mắt đến đây lại có tinh thần sáng lạn, thậm chí lộ ra tà mang, hiển nhiên còn mạnh hơn một ít, ánh mắt của hắn làm lòng người sinh ra chán ghét.
- Các ngươi ở đây, ai là chủ sự?
Nguyệt Trường Không không che giấu nụ cười tà mị của bản thân, hắn hỏi những cường giả phía dưới.
Người phía dưới ngẩng đầu nhìn hắn, không có người đáp lại, ánh mắt tà mị của Nguyệt Trường Không nhìn sang một tiểu hài tử, hỏi:
- Ngươi nói cho thúc thúc nghe.
- Ta không nói cho ngươi, Khả Hân tỷ tỷ nói người xa lạ cũng không thể thân cận.
Tiểu hài tử nói ra, ánh mắt Nguyệt Trường Không lóe lên, hỏi:
- Khả Hân tỷ tỷ là ai?
Đứa bé kia bị người lớn kéo ra sau lưng, chỉ thấy người lớn ngẩng đầu lên nói:
- Các hạ, ngươi tới nơi này là muốn làm gì?
- Cơ duyên xảo hợp tới đây.
Nguyệt Trường Không cười nói:
- Nếu không ai nói cho ta biết, ta tự nhiên sẽ tự đi tìm.
Dứt lời, Nguyệt Trường Không tiếp tục tiến lên phía trước, thần niệm cường đại lan tỏa ra chung quanh, dường như hắn muốn bao trùm khu vực chung quanh vào bên trong, đã đến rồi, việc đầu tiên cần làm chính là thăm dò thực lực nơi này rõ ràng, hắn tìm người chủ sự, hắn muốn xem nhân vật lãnh tụ tại đây có tu vi mạnh bao nhiêu.
Xa xa, một nữ tử có đôi mắt dễ thương bỗng nhiên mở ra, nàng nhìn về hướng Nguyệt Trường Không đang đi tới, đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng lạn và vô cùng chói mắt, vẻ đẹp của nàng tươi đẹp kinh thế vô song, thời điểm Nguyệt Trường Không gặp nàng thì hắn sững sốt, hắn cho rằng mình nhìn lầm, điều này sao có thể, tại sao nơi này lại xuất hiện mỹ nhân tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành như thế?
Đáng sợ hơn chính là, vị mỹ nhân tuyệt sắc này là một vị Thiên Thần cường đại, từ trên người nàng phóng thích khí tức làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Nguyệt Trường Không sững sờ, hắn càng tươi cười sáng lạn nhưng vẫn lộ ra tà khí như trước.
Trên người nữ tử phóng thích thần quang chói mắt, nàng là thần nữ chân chính, nàng tắm rửa thần quang, quả thực đẹp đến kinh diễm, từ đó làm cho thế nhân ngưỡng mộ.
- Ngươi làm đạo lữ của ta. Như thế nào?
Nguyệt Trường Không thì thầm, trái tim của hắn đập thình thịch, so với Đông Hoàng Anh, nàng còn hoàn mỹ hơn vô số lần, cho dù là dung nhan hay thiên tư, với Đông Hoàng Anh, hắn chỉ xuất phát từ tâm lý trả thù, nữ tử trước mắt mới làm cho hắn động tâm, có tư cách trở thành đạo lữ của hắn, đạo lữ hoàn mỹ.
- Nữ tử này không đơn giản, thực lực rất mạnh, hơn nữa, ta cảm giác càng kinh khủng hơn nữa, đừng có thất bại ở nơi này.
Một giọng nói vang lên trong đầu của Nguyệt Trường Không, kiếp trước cực kỳ liều lĩnh không kiêng nể gì, thế mà hắn lại kiêng kị nơi đây, từ đó làm cho Nguyệt Trường Không cảm giác khó tin, nói:
- Lời này không giống tính cách của ngươi.
- Chúng ta còn chưa triệt để thức tỉnh, có đôi khi nên cẩn thận chút ít, nơi này, có thể không dễ dàng chạy trốn.
Giọng nói kia vang lên lần nữa, Nguyệt Trường Không khẽ gật đầu, đúng lúc này, hắn cảm giác lại có một thần niệm cường bao phủ hắn lần nữa, truy tung đi qua, sau khi nhìn thấy chủ nhân niệm lực,
Nguyệt Trường Không ngây ngẩn cả người lần nữa.
Trong bí cảnh này có nhiều thứ làm hắn kinh hỉ liên tục.
Hắn lại gặp được một người quen, hơn nữa từng là nhân vật tuyệt thế thiên kiêu quát tháo phong vân tại Thái Cổ Tiên Vực, Thiên Tuyển chi tử, Tần Đãng Thiên.
Hắn, cũng đến nơi này.
Tần Đãng Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy Nguyệt Trường Không, hắn bước tới một bước liền đi tới cách Nguyệt Trường Không không xa, vị này từng là Thiên Tuyển chi tửdường như hắn ít đi vài phần nhuệ khí, nhiều thêm vài phần thâm trầm.
Nếu là dĩ vãng, Tần Đãng Thiên nhìn thấy Nguyệt Trường Không, tất nhiên sẽ chẳng thèm ngó tới, trước kia hắn là Thiên Tuyển chi tử, thậm chí hắn còn không đặt Nguyệt Trường Không vào trong mắt, nhưng hôm nay, hắn lại đánh giá đối phương, cảm giác được Nguyệt Trường Không khác với trước kia.
- Tần huynh từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau tại nơi này.
Nguyệt Trường Không lại cười nói.
- Ngươi vào bằng cách nào?
Tần Đãng Thiên lãnh đạm hỏi, nơi này, tổ tông Tần tộc từng phát hiện qua, biết rõ bí mật này, nhưng mà, tiền bối Tần tộc tới đây đều không quay về, cho nên cực ít có người dám xông vào, nhưng hắn đã đến rồi, suýt nữa chết di, nhưng bằng vào nội tâm vô cùng cứng cỏi, thế là hắn đã tới được nơi này.
Nguyệt Trường Không, tại sao hắn có thể tới đây?
- Đương nhiên là đi tới.
Nguyệt Trường Không cười nói, hắn nhìn nữ tử tuyệt sắc kia, nói:
- Tần huynh, vị mỹ nhân này là người phương nào? Tần huynh có thể giới thiệu.
Tần Đãng Thiên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trường Không, lạnh nhạt nói:
- Ngươi tốt nhất không nên có ý gì đó, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
- Tần huynh vẫn kiêu ngạo như trước.
Nguyệt Trường Không cười lạnh, khách khí với hắn? Hôm nay, hắn sẽ sợ Tần Đãng Thiên? Tuy rằng Tần Đãng Thiên hiện tại đã không giống với trước kia, nhưng mà, hắn cũng không phải Nguyệt Trường Không lúc trước.
Lúc này, sau lưng Nguyệt Trường Không, khói đen xuất hiện, xuất hiện một gương mặt, gương mặt này nhìn nữ tử vàTần Đãng Thiên, lập tức hỏi:
- Người thủ mộ là ai?
Ánh mắt nữ tử lóe lên, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa xuất hiện, trong thần sắc còn bắn ra hàn quang.
Sắc mặt Tần Đãng Thiên cũng thay đổi, đôi mắt lóe sáng, gương mặt sau lưng Nguyệt Trường Không là thứ gì?
Về phần người thủ mộ, hắn đến nay còn chưa tiếp xúc chính thức, chỉ từng gặp từ xa.
Nhưng hắn biết rõ, mỹ nhân tuyệt sắc cách đó không xa là ai, nàng là con gái của người thủ mộ, nghe nói, người thủ mộ là một đôi phu thê.
- Ta tên là Tần Khả Hân, cho dù ngươi là ai, tốt nhất không nên ồn ào, nếu không, chôn cất.
Nữ tử nói chuyện với giọng điệu lạnh như băng, sau đó nàng xoay người rời đi, hào quang trên người như trước, nàng nói không phải chuyện giật gân, mà là, tự tin cường đại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận