Thái Cổ Thần Vương

Đánh Xa Hầu

- Cuồng vọng.
Giọng điệu Quân Mộng Trần lạnh lùng. Tuy rằng Xa Hầu đã lột xác mạnh mẽ đến cực điểm, thế nhưng không ngờ hắn lại lớn mật dám một thân một mình đánh tới Thiên Quật, hơn nữa còn nói lời ngông cuồng muốn đánh với Tần sư huynh cùng phụ thân cuar Tần sư huynh, quá mức cuồng vọng.
Chỉ thấy hắn bước ra một bước, nhìn chằm chằm vào Xa Hầu nói:
- Ngươi đánh thắng ta trước đã, sau đó hãy khiêu chiến Tần sư huynh.
Ở bên ngoài hơn mười năm, hắn đã tu hành cả ngàn vạn tuế nguyệt, thực lực hiện nay đã sớm không thể so sánh nổi. Hơn mười năm sóng yên biển lặng, thời đại biến hóa, người đời chỉ biết Thiên Quật đứng thứ nhất trong ba thế lực đứng sừng sững tại Thái Cổ, thế nhưng nào ai biết hiện tại Thiên Quật rốt cuộc đã cường đại tới mức nào?
- Ngươi?
Xa Hầu ngẩng đầu nhìn lướt qua Quân Mộng Trần. Quân Mộng Trần đã từng đánh với hắn một trận trong Thiên Quật, hắn khi đó còn khuya mới có thể bắt được đối phương, không ngờ hiện tại hắn lại khiêu khích mình, thực sự không biết sống chết.
- Ta thành toàn cho ngươi.
Xa Hầu vừa dứt lời, thân thể liền trực tiếp biến mất ngay lập tức, giống như di chuyển tức thời vậy, nhanh như chớp mà bắn về phía thân thể Quân Mộng Trần. Giờ phút này Xa Hầu dường như không còn là con người mà là một thần binh chí cường, muốn phá vỡ vòm trời, xé nát tất cả. Đạo thần hoa kia rọi sáng khắp cả không gian, thần quang màu vàng dường như đang xé toạc không gian, trong nháy mắt đã đáp xuống trước mặt Quân Mộng Trần.
Ánh sáng bảo thạch trên thân hình Quân Mộng Trần càng chói lòa, giống như là một thế giới hộ thể, thân thể hắn chính là một thế giới. Chỉ thấy một quyền của hắn đánh giết mà ra, cứng rắn va đập với Xa Hầu, hai chùm sáng rực rỡ va chạm với nhau. Trong tích tắc ấy, cường quang chói mắt xé toạc tất cả, trong không gian xuất hiện vòng xoáy gió lốc kinh người, vô tận tia sáng bắn ra khắp nơi, mỗi một tia sáng đều có thể xé nát Thiên Thần. Bàn tay Tần Vấn Thiên vươn ra, đánh một trảo vào hư không, xung quanh hai người nhất thời xuất hiện phong ba thời không kinh người, hủy hết tất cả những tia sáng đáng sợ đó.
Dư âm của trận chiến của bọn họ có thể trực tiếp phá hủy Tần Thiên Thần tông.
Thân thể Quân Mộng Trần bay ngược về phía sau, rên rỉ một tiếng, ánh sáng bảo thạch trên người dường như đã xuất hiện vết nứt. Hắn ngưng mắt nhìn Xa Hầu phía đối diện, đáy mắt toát lên vẻ kinh ngạc, uy lực một đòn hiện tại của hắn có thể dễ dàng giết chết một Thiên Thần thông thường trong nháy mắt, có thể so sánh với lực lượng hủy diệt sinh ra khi một thế giới phát nổ, thân thể hắn cũng đẫ hòa làm một thể với một phương thế giới, hắn chính là thân thể của thế giới, kiên cố không phá vỡ nổi.
Thế nhưng chỉ một lần va chạm trực tiếp nhất với Xa Hầu, không ngờ hắn lại rơi vào thế hạ phong. Thân thể hiện tại của Xa Hầu đến tột cùng là thân thể như thế nào?
Xa Hầu lúc này chẳng lấy gì làm kinh ngạc, ngoại trừ chính hắn ra thì làm gì có ai biết thân thể hiện tại của hắn là bộ dạng như thế nào. Hắn đã hợp thể với thần binh chí cường trong thiên địa, Quân Mộng Trần lại có thể trực tiếp lấy cứng đối cứng với hắn hay sao? Lực công kích và phòng thủ của đạo pháp thế giới quả nhiên là đáng sợ, chỉ có điều vậy cũng chẳng làm sao, cho dù có thật sự là một đại thế giới thì hắn cũng có thể xé nát.
Nhanh như chớp, hắn lại bắn ra, đáp xuống trước mặt Quân Mộng Trần, thần hoa rực rỡ. Thân thể của Xa Hầu hóa thành thần binh có sức mạnh vô địch tuyệt thế, quanh người Quân Mộng Trần xuất hiện một thế giới, ánh sáng ngọc lưu ly lập lòe, vô tận lực lượng trong thiên địa cùng hội tụ lại một chỗ, giống như là thân thể bất diệt vậy.
- Ầm.
Thần binh hình người xuyên qua tất cả, xé nát một phương thế giới. Đột nhiên, thần binh hình người mà Xa Hầu biến thành phun ra thần diễm màu vàng, quấn lấy thân thể Quân Mộng Trần cùng với thế giới không gian xung quanh hắn. Thần diễm trực tiếp thiêu đốt tất cả mọi tồn tại, như thể là lực lượng luyện thế, khiến cho cả thế giới đều bắt đầu bùng cháy. Một khi đã chạm vào hoa quang của thần diễm thì không có bất cứ lực lượng nào có thể tồn tại.
Thân thể thế giới của Quân Mộng Trần đều bị thần diễm bao trùm và thiêu đốt, hắn tức giận quát một tiếng, ánh sáng của thế giới trực tiếp nổ tung, thân thể phá vỡ ràng buộc mà rời khỏi mảnh không gian này. Chỉ thấy phía dưới, thần diễm luyện thế giống như một thần trận đáng sợ nhất vẫn tiếp tục ở luyện hóa một phương thế giới như cũ, thần diễm đi qua đâu thì tất cả đều không còn tồn tại.
- Ngươi không phải người.
Lúc này, một giọng nói từ trong Thiên Quật đáp xuống, bóng dáng Tần Viễn Phong xuất hiện ở trên khoảng không, hắn ngưng mắt nhìn Xa Hầu:
- Ngươi là do thần binh biến thành, Xa tộc chính là luyện khí thế gia đầu tiên ở Thái Cổ, ngươi lấy toàn bộ Xa tộc luyện ra một thần binh, bao gồm cả bản thân ngươi. Đạo pháp của các ngươi đều ở trong thần binh này.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong Tần Thiên Thần tông đều lộ ra phong quang, thảo nào bọn họ lại cảm thấy Xa Hầu giống như là một thần binh hình người, hóa ra hắn đã là thần binh chứ không phải là người.
Xa Hầu nhìn Tần Viễn Phong, khóe miệng lạnh như băng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đến cực điểm. Không thể không nói, suy đoán của Tần Viễn Phong đã đặc biệt gần chân tướng.
- Ta thực sự là do thần binh biến thành, nhưng ta vẫn là Xa Hầu, không chỉ là Xa Hầu, chấp niệm của tất cả các cường giả của Xa tộc đều ở trong thân ta. Xa tộc ta luyện chế được thần binh hạng nhất Thái Cổ, thần binh đó chính là ta.
- Dựa vào lực lượng toàn tộc, Xa tộc tuẫn táng vì một kiện thần binh, đáng giá hay không?
Tần Viễn Phong than thở:
- Thần binh cũng chỉ là thần binh, người là chúa tể, Xa tộc các ngươi lại đưa thần binh lên làm chúa tể, thật đáng buồn.
- Ha ha, thật đáng buồn ư?
Tập hợp lực lượng của Xa tộc, hòa làm một thể với chấp niệm của Xa tộc, thành tựu thần binh đệ nhất Thái Cổ, tại sao lại thật đáng buồn? Ta kế thừa ý chí của toàn bộ Xa tộc, xưng bá Thái Cổ, Thiên Quật các ngươi chính là nhân chứng.
Xa Hầu lớn cười mà nói. Hắn vừa dứt lời, trên người liền phóng ra vô tận thần hoa, mỗi một đạo thần hoa đều có thể so với thần binh lợi khí sát phạt đánh ra, xông về khắp các phương hướng, muốn phá hủy toàn bộ Tần Thiên Thần tông.
Con ngươi Tần Vấn Thiên bắn ra thần quang kinh người, giờ phút này, dường như tất cả thiên địa thời không đều bị cặp mắt kia của hắn bao trùm. Thời không xoay vòng, cả mảnh thời không đều như đang vặn vẹo. Xa Hầu nhíu mày, sau một khắc, hắn phát hiện cảnh tượng xung quanh biến đổi, đây đã không còn là Tần Thiên Thần tông mà là trong tinh không.
Ở đây trừ hắn ra thì chỉ có một mình Tần Vấn Thiên, công kích mà hắn phóng ra cũng không xông về phía bất kỳ người nào, chúng đều bị biến mất trong hư vô.
Đạo pháp thời không đặc biệt đáng sợ, chớp mắt đã thấy thời không xoay chuyển. Mới có hơn mười năm, Tần Vấn Thiên quả nhiên lại vẫn giống xưa, tiếp tục lột xác, mỗi một lần đều mạnh như vậy, chưa từng có ngoại lệ. Hắn của hiện tại đã trở nên mạnh hơn, không ngừng tiếp cận cực hạn.
- Nếu ngươi muốn đánh với ta một trận, ta thành toàn cho ngươi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Qua ngàn vạn năm tu hành, sự biến hóa trên người hắn sao có thể không lớn. Tuy nhiên, khi đã đến cảnh giới hiện tại, muốn tiến thêm một bước là rất khó khăn, bằng không thực lực của những Thiên Thần năm xưa tại Thái Cổ cũng sẽ không đến mức không có biến hóa gì lớn sau vô số năm tháng. Một khi đã đến Thiên Thần, chỉ mình ngộ tính không đủ để ngộ đạo, muốn đi về phía trước là rất khó.
Chỉ có điều Thiên Quật hắn đây có được ưu thế của thiên nhiên, ở bên trong bọn hắn có thể lên vũ mệnh tinh thần cảm ngộ đạo pháp, năng lực ngộ đạo đương nhiên sẽ mạnh hơn.
Tần Vấn Thiên tu hành trong Thiên Quật đã ngàn vạn năm, từ lâu đã không còn là một Tần Vấn Thiên năm đó huỷ diệt Lôi tộc nữa.
- Xem ra ta phải nghiêm túc một chút.
Giọng nói của Xa Hầu lạnh lùng, toàn thân hắn phóng ra thần hoa, trong tinh không sinh ra vô tận hoa quang thần văn. Đại đạo chân chính thần văn giống như một cái lưới lớn bao trùm khắp cả mảnh thiên địa này.
Lưới thần màu vàng dường như đang hình thành thần trận Hỗn Độn, từ trong đó không ngừng sinh ra đại đạo thần binh, dần dần thành hình. Một màn này giống như cảnh tượng khi Xa Hầu chế luyện thành công vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn thiên địa xung quanh bị thần trận Hỗn Độn đáng sợ này bao trùm, thần diễm phun ra nuốt vào cùng với đại đạo thần binh đều chất chứa oai lực đại đạo không thể tưởng tượng nổi, cả mảnh thiên địa không gian đều bị thần trận Hỗn Độn phong tỏa.
Thần diễm phun ra nuốt vào mà đánh về phía Tần Vấn Thiên. Giờ phút này Tần Vấn Thiên đang ở chính giữa cỗ lực lượng hủy diệt chí cường, thần diễm cùng với đại đạo thần binh đồng loạt đánh tới, hóa thành lực lượng sát phạt có một không hai, e rằng Thiên Thần thông thường vừa chạm vào sẽ phải vong mạng, Thiên Thần đỉnh cấp có ở bên trong cũng sẽ chết sạch. Cảnh tượng này thật đáng sợ, giống như oai lực diệt thế vậy.
- Mặc dù ngươi có thể khai thác được thời không thứ nguyên, thế nhưng bất cứ thời không nào của Thái Cổ Tiên Vực cũng đều ở bên trong mảnh thời không này. Lực lượng sát phạt này bao trùm tất cả thời không trong Thái Cổ, cho dù ngươi có trốn vào trong thời không thứ nguyên thì cũng sẽ bị hủy diệt.
Xa Hầu lạnh như băng mà nói, sát chiêu thật sự cường đại có một không hai, có thể khiến đối phương không thể né tránh vào bất cứ thời không nào. Tần Vấn Thiên, trốn không thoát.
- Ngươi nói không sai, tuy nhiên, sao ta lại phải trốn?
Tần Vấn Thiên ngưng mắt nhìn bóng dáng Xa Hầu, hắn nhìn lực lượng sát phạt có một không hai đang đánh tới, đôi mắt bình tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Trong thiên địa sinh ra một lực lượng vô hình, đó là lực lượng của đạo pháp. Nó bao phủ cả mảnh thời không này, thâm nhập vào trong những lực lượng đạo pháp đang đánh tới.
- Ngược dòng thời không.
Tần Vấn Thiên niệm một tiếng, trong khoảnh khắc, những công kích đang đánh tới đột nhiên dừng lại, sau đó, bất ngờ thay không tiếp tục xông về phía Tần Vấn Thiên mà lại lội ngược dòng, lao về phía thần trận Hỗn Độn đang bao trùm trời cao, từng chút một trở lại và biến mất bên trong đó. Đạo pháp sát phạt tuyệt thế lại cứ như vậy bị trừ khử trong vô hình.
Xa Hầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc liền trở nên đặc biệt khó coi. Hắn phẫn nộ quát:
- Giết.
Vừa dứt lời, sát chiêu lại bạo phát, tiếp tục xông về phía Tần Vấn Thiên, thế nhưng đạo pháp ngược dòng thời không đã bao phủ khắp mảnh thời không này, vì vậy đã xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ kỳ diệu tại mảnh thời không này: sát chiêu không ngừng qua lại giằng co, giống như là đang so đấu xem năng lực khống chế với đạo pháp của ai mạnh hơn, đạo pháp của ai sâu hơn.
- Mạc dù ngươi chính là do lực lượng tập hợp của tạo hóa thiên địa chế luyện mà sinh, thế nhưng trên ý nghĩa thì căn bản lại không chân chính lĩnh ngộ một loại đạo pháp, chỉ là tự nhiên sinh ra. Ngay cả khi ngươi thật sự nắm trong tay lực lượng sát phạt tuyệt thế, chỉ cần ta khống chế đạo pháp của ngươi, ngươi sao lại có thể giết ta đây?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thần trận Hỗn Độn đang bao phủ khắp thiên địa, cặp mắt kia đáng sợ tới cực điểm. Sau đó thời không tách ra, thần trận Hỗn Độn cứ thế không ngừng bị một đạo pháp kinh thế phá vỡ.
Thần trận Hỗn Độn có cường đại hơn nữa thì cuối cùng vẫn là lực lượng trong mảnh thời không này, Tần Vấn Thiên lấy đạo pháp chặt đứt thời không, thần trận đương nhiên sẽ phân liệt.
Trên trời cao, theo thần trận Hỗn Độn không ngừng bị xé rách, cỗ uy lực kia nhất thời cũng không còn sót lại chút gì, dần dần bị phá hủy tiêu tan. Lực lượng sát phạt tuyệt thế không ai bì nổi bị Tần Vấn Thiên dùng đạo pháp thời không hóa giải, tuy rằng vẫn là đạo pháp trước đây nhưng uy lực đã mạnh hơn nhiều, có thể nói là đã lột xác.
Khi đã tu hành đến mức tận cùng, bất kỳ một loại đạo pháp nào cũng đều có uy năng không thể tưởng tượng nổi, huống gì bản thân đạo pháp thời không đã chất chứa đạo lý của thiên đạo, là một loại đạo pháp cực hạn. Ngày trước các Thần Vương ai cũng đều muốn theo đuổi cực hạn, siêu thoát khỏi thời không của Thái Cổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận