Thái Cổ Thần Vương

Trở về

Thiên Quật, trong ngân hà không gian thời gian, cơ thể Tây Thiên Thần Vương run lẩy bẩy không ngừng, số mệnh chúng sinh đang liên tục thoát đi khỏi sự khống chế của hắn, chư Thiên cộng hưởng, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được.
- Không, sẽ không đâu, sẽ không đâu…
Hắn điên cuồng lắc đầu, lòng hắn không cam tâm, rất không cam tâm, vô cùng không cam tâm, hắn đã biết trước rồi, thời cơ siêu thoát đã tới rồi, dự đoán của hắn không sai, nhưng người siêu thoát, lại không phải là hắn sao?
Tại sao lại như thế?
Hắn chiếm đoạt tín ngưỡng chúng sinh, khống chế số mệnh chúng sinh, nhưng người siêu thoát, tại sao không phải là hắn?
Ánh tinh quang lưu chuyển, tinh tú vũ mệnh trong ngân hà không ngừng biến mất, nhanh chóng, Tây Thiên Thần Vương xuất hiện ở trong tinh không ban đầu, phía trên hắn, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn hắn, ánh mắt ấy băng lạnh tới cực điểm.
- Siêu thoát, ngươi làm gì có tư cách siêu thoát?
Tần Vấn Thiên nhìn hắn, thời khắc này, Tây Thiên Thần Vương cảm thấy chúng sinh đều đang nhìn hắn, mỗi một ánh mắt đều lạnh lẽo tới vậy, chúng sinh đã bỏ hắn mà đi, hắn không còn có tín ngưỡng trên mình nữa, khí tức không ngừng yếu đi, số mệnh mà hắn nắm giữ không ngừng bị bóc tách đi.
Cơ thể của Tây Thiên Thần Vương vẫn đang run rẩy, một lát sau, hắn mới bình tĩnh lại, nhìn Tần Vấn Thiên, đột nhiên cười như điên dại, nói:
- Không ngờ, ta biết trước tương lai, dự đoán được số mệnh, nhưng tới cuối cùng lại không biết trước được vận mệnh của mình, đạo số mệnh ta tu hành lại bị số mệnh đùa cợt, đây, không phải tội của ta, ta không sai, thời vậy, mệnh vậy.
Lời vừa dứt, thân thể to lớn vô biên của hắn cháy lên, cả bầu trời tinh tú, đều cháy rực, giống như hắn biết số mệnh mình đã được định sẵn, không tiếp tục phản kháng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cơ thể hắn nứt toác, tinh không chấn động, người trong thế gian nhìn thấy cảnh này, tất cả đều rúng động, thầm nghĩ, kết thúc rồi sao?
Còn chưa kết thúc, Tần Vấn Thiên nhìn thân ảnh hắn biến mất, nụ cười lạnh lẽo lộ ra, chỉ thấy hắn giơ tay lên chụp về phía hư không, trong nháy mắt, trên chư Thiên tinh tú, từng đạo từng đạo ánh sáng rọi xuống, chiếu trên mặt đất nơi vừa nổ tung đó, chỉ thấy một thân ảnh dần dần ngưng tụ thành hình, thân ảnh này nhìn vô cùng hư ảo, nửa phật nửa ma, không nhìn rõ được tướng mạo của hắn.
- Đây chính là đạo Đại Tự Tại Vô Ngã của ngươi sao, cơ thể của ngươi, số mệnh của chúng sinh, căn bản không phải là xác thịt của ngươi đang khống chế, chân thân của người thực tế bám trên chư Thiên tinh tú, khống chế chúng sinh, đến giờ, ngươi còn muốn lừa ta, muốn giữ mạng sống sao?
Giọng nói Tần Vấn Thiên bình thản vô cùng, nhưng lại lạnh lẽo cực điểm, thân ảnh mới xuất hiện đó không ngừng run rẩy, giận dữ thét lên với Tần Vấn Thiên, muốn vùng vẫy thoát ra khỏi sức mạnh Thiên đạo vô hình đó, nhưng lúc này, dường như có sức mạnh đại đạo Cửu Thiên giáng xuống người hắn, hắn không thể vùng thoát ra được.
Khuôn mặt đó không ngừng biến đổi, lúc thì hóa thành lão già điên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vấn Thiên, cuối cùng ngươi cũng đi tới bước này rồi.
Lúc lại hóa thành Tiểu Diệp, gọi lớn:
- Cha nuôi.
Tần Vấn Thiên nhìn tất cả những cảnh này, khuôn mặt không đổi sắc, hắn nhìn thân ảnh đó nói:
- Nếu ngươi đã thích chơi đùa với số mệnh như thế, vậy thì, ta sẽ để cho ngươi chết trong vô tận những kiếp nạn số mệnh.
Lời vừa dứt, trừ trên trời cao, vô tận những ánh sáng số mệnh giáng xuống, hóa thành kiếp nạn số mệnh, rọi lên hư ảnh của Tây Thiên Thần Vương, khoảnh khắc đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô tận những kiếp nạn số mệnh, từng chút từng chút một bóc tách linh hồn số mệnh của Tây Thiên Thần Vương, mỗi một giây, đều là cực hình tàn nhẫn nhất thế gian.
- Giết ta đi.
Những tiếng gầm thét dữ dội vang lên, Tây Thiên Thần Vương đau đớn giãy giụa, nhưng Tần Vấn Thiên lúc này mang trái tim sắt đá, cho dù là có dùng cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian để đối phó với y, hắn cũng còn thấy chưa đủ.
Vô tận những Ý phẫn nộ hạ xuống trên người Tần Vấn Thiên, đó là Ý chúng sinh, bọn họ cũng giống như Tần Vấn Thiên, hận không thể băm vằm hắn ra làm trăm nghìn mảnh, lúc này, mấy cái chó má gì mà nhân từ, biến hết cút hết, nếu lúc này còn nói nhân nghĩa đạo đức, vậy tất cả những việc xảy ra trước đó thì được coi là gì, lẽ nào bỏ qua đi sao, đối với Tây Thiên Thần Vương, chỉ có thể dùng cực hình tàn khốc nhất để đối xử với hắn.
- Ngươi sẽ bị giày vò hành hạ thống khổ hàng vạn hàng triệu năm trong thế giới không gian thời gian hỗn độn vô tận.
Tần Vấn Thiên phất tay, như thế không muốn nhìn thêm dù chỉ một khắc thân ảnh của Tây Thiên Thần Vương, đối phương khi bước vào không gian thời gian hỗn độn vô tận, sẽ phải hứng chịu hàng vạn hàng triệu năm tai kiếp số mệnh.
Sau khi đã trục xuất Tây Thiên Thần Vương, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Cửu Thiên, ý niệm của hắn bao trùm thế giới Cửu Thiên, cả thế giới lúc này giống như là một thể, ánh sáng thế giới chiếu rọi xuống trước mặt hắn, dần dần, hội tụ lại thành một đạo linh thể, linh thể đó không ngừng biến hóa, hóa thành hình dạng của Quân Mộng Trần.
Cơ thể Quân Mộng Trần động đậy, sau đó mở mắt ra, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, giống như không dám tin vậy, kêu lên:
- Tần sư huynh.
- Mộng Trần.
Tần Vấn Thiên nhìn hắn cười.
- Tần sư huynh, huynh chiến thắng rồi sao, với cả chuyện này là sao? Chẳng phải ta đã hóa đạo sao?
Quân Mộng Trần nhìn cảnh tượng trước mặt, mở miệng nói.
- Mộng Trần, ngươi trời sinh khống chế đạo thế giới, bởi vì đệ là linh hồn thiên địa tạo hóa thật sự, là linh thể của thế giới, cho dù hóa đạo, cũng chỉ hóa thành một phần của thế giới Cửu Thiên.
- Linh thể thế giới, là cái gì? Ta là do trời đất sinh ra?
Quân Mộng Trần lắc lắc đầu, tự nói với mình.
Tần Vấn Thiên thoáng mỉm cười, tiếp tục nói:
- Ý là, tương lai ngươi sẽ là người nắm giữ chư Thiên thế giới, thế giới này, là của ngươi.
- Vậy còn sư huynh thì sao?
Quân Mộng Trần càng không hiểu.
- Ta?
Tần Vấn Thiên cười, không đáp trả, mà tiếp tục nhìn về phía Cửu Thiên, ánh tinh quang Cửu Thiên vẫn đẹp như thế, vẫn tráng lệ dường vậy.
Ánh tinh quang vô tận đó, giống như thể hóa thành một thân ảnh mỹ lệ, bóng dáng Bắc Minh U Hoàng, Bắc Minh U Hoàng hóa đạo, dung nhập vào trong Cửu Thiên, để cho Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được Cửu Thiên tốt hơn.
- U Hoàng, ta muốn muội quay lại.
Tần Vấn Thiên hét lên với trời xanh, ánh sáng vô tận chiếu xuống, một hư ảnh xuất hiện ngưng tụ trên Cửu Thiên, thân ảnh đó xinh đẹp diễm lệ không gì sánh được, thánh khiết vô song, đó chính là bóng dáng của Bắc Minh U Hoàng.
Nàng cũng giống với Quân Mộng Trần, có hơi sửng sốt một chút, sau đó nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, Tây Thiên Thần Vương đã biến mất không còn dấu vết, khoảnh khắc này nàng làm sao có thể không hiểu là chuyện gì xảy ra chứ, trên khuôn mặt nàng, nụ cười rạng ngời xuất hiện, đồng thời, cùng với nó là nhưng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, lấp lánh trong suốt tựa những vì tinh tú.
Thành công rồi sao?
Tần Vấn Thiên, còn sống, vẫn còn rất khỏe mạnh, còn như nàng, bất luận có trở lại được hay không, đó vốn dĩ không còn là vấn đề, nhưng tới nay, nàng đã trở lại, đây đương nhiên là kết cục tuyệt đẹp nhất.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn Bắc Minh U Hoàng, hai người bọn họ nhìn nhau chăm chăm giữa bầu trời tinh tú, trong đôi mắt ánh lên nụ cười sáng lạn, Tần Vấn Thiên không nói tiếng cảm tạ, giữa bọn họ, chữ cảm tạ có ý nghĩa gì đâu?
Tần Viễn Phong, Lạc Thần Thiên Tuyết nhìn thấy cảnh đó đều cười, bọn họ hy vọng, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Khi bọn họ tuyệt vọng, Khuynh Thành nhập luân hồi, Quân Mộng Trần hóa đạo, Tần Vấn Thiên biến hóa, Cửu Thiên chấn động, đến nay, Tần Vấn Thiên cuối cùng đã đi tới cái bước mà trước giờ chưa có người nào đi đến chưa?
Thanh Nhi nhìn mọi chuyện đang diễn ra trong hư không, nàng cũng cười, có điều, đôi tay nàng vẫn nắm chặt thật chặt, bởi vì, còn có người chưa trở lại.
Nàng không biết siêu thoát có ý nghĩa như thế nào, có thể thay đổi tất cả hay không, có thể chết rồi sống lại hay không, nếu nàng ấy không trở lại được, Tần Vấn Thiên vẫn sẽ thống khổ, nàng cũng thế.
Không chỉ có Thanh Nhi, rất nhiều người bên cạnh nàng đều thế, rất vui, bởi vì Tần Vấn Thiên đã chiến thắng, tất cả mọi kiếp nạn cuối cùng đã kết thúc, nhưng vẫn rất căng thẳng, bởi vì còn có người chưa trở về, tất cả mọi người đều hiểu rõ sức nặng của người đó trong trái tim Tần Vấn Thiên, đó là không ai có thể thay thế được.
Nàng nhìn thì lạnh lùng như vậy, nàng có thể không quan tâm tới chúng sinh tới muôn họ, cũng muốn Tần Vấn Thiên phải sống, nhưng nàng lại thà phải chịu kiếp nạn luân hồi hàng vạn hàng triệu năm, nàng chỉ cần Tần Vấn Thiên chiến đấu.
Mạc Khuynh Thành, nàng có thể trở lại không, tất cả mọi người, đều đang cầu nguyện trong lòng, hy vọng Vấn Thiên có thể làm được.
Tất cả mọi người, tập trung chăm chú vào bầu trời tinh tú.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng rời khỏi người Bắc Minh U Hoàng, hắn nhắm đôi mắt lại, khoảnh khắp tiếp sau đó, mọi người chỉ thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên biến mất, sau đó một chốc lát, hắn lại lần nữa xuất hiện, vẫn đứng trong tinh không, nhưng phía trước hắn, lại xuất hiện một đạo thân ảnh, đó chính là bóng dáng của Tử Thần.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tử Thần, đôi mắt đang cười của Thanh Nhi không ngờ lại tuôn chảy một dòng nước mắt, hắn có thể làm được, quả nhiền hắn có thể làm được.
Mọi người, không còn tiếp tục căng thẳng lo lắng nữa, nếu Tử Thần có thể quay lại, vậy thì, tất cả mọi người đều có thể trở về.
- Đây là sức mạnh gì chứ?
Thế giới Thái Cổ, có người nhìn thấy Tử Thần trở về, trong lòng run rẩy điên cuồng, người đã chết mà đều có thể quay lại.
- Hắn đã siêu thoát, vượt qua khỏi đạo Cửu Thiên, hắn hiện nay đã không còn trong sự ràng buộc bởi Thiên đạo, có thể vượt ra khỏi sinh tử luân hồi, có thể đi qua tương lai, thậm chí là nghịch chuyển thời gian, vừa rồi, có thế hắn đã đi về quá khứ, mang Tử Thần tới đây.
Có một vị cường giả thì thào nói, trong lòng chấn động lại càng thêm chấn động.
Sau ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên, Thái Cổ Thần Vuong, hắn đã trở về trong danh vọng, chúng sinh đều cảm thấy vui mừng cho hắn, cũng may hắn có thể ngăn chặn được Tây Thiên Thần Vương, nếu không đây sẽ là đại kiếp nạn của chúng sinh.
- Nếu Tử Thần đã có thể sống lại trở về, vậy thì chúng sinh thì sao?
Rất nhiều người lộ ra vẻ kỳ vọng, đây là kiếp nạn, đến nay Tần Vấn Thiên đã đạt tới cảnh giới chí thượng, siêu thoát khỏi sinh tử luân hồi, hắn có lẽ sẽ không muốn nhìn thấy nạn kiếp này, một tai họa lớn như thế, quá thê thảm, tất cả mọi người đều hy vọng có thể cứu vãn.
Còn cả thê tử của Tần Vấn Thiên, người trong thế gian cũng hy vọng nàng có thể trờ lại, có thể tiếp tục sống tốt đẹp, mặc dù trước đó nàng lạnh lùng là thế, không quan tâm tới tính mạng trăm họ muôn dân, nhưng không ai trách nàng, mà thật tâm hy vọng nàng sẽ quay lại.
Bọn họ hy vọng, Thái Cổ, có thể có được một kết cục hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận