Thái Cổ Thần Vương

Cuộc chiến số mệnh

Trong tinh không, Lạc Thần Xuyên đối mặt với Tần Chính.
Đôi địch nhân số mệnh Tần Đãng Thiên và Tần Vấn Thiên đứng đối diện nhau, đúng như những gì mà Lạc Thần Dụ vừa nói, bọn họ đã định trước là kẻ địch của nhau từ lúc mới sinh ra.
Càng lúc càng nhiều cường giả chạy tới đây, chăm chú nhìn thân ảnh phía trước, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí, còn có vài phần chờ mong.
Hai vị gia chủ Tần Chính và Lạc Thần Xuyên quyết đấu thì không cần phải nói nhiều, con của Tần Chính và con của Tần Viễn Phong quyết đấu cũng khiến cho người ta chờ mong. Năm đó, Tần Chính và Tần Viễn Phong giao phong, có rất nhiều lời đồn, rất nhiều người nói, thiên phú thực lực của Tần Viễn Phong năm đó thậm chí trên cả người nối nghiệp của Tần tộc là Tần Chính. Nhưng cuối cùng, Tần Viễn Phong thần vẫn, mấy năm sau, Tần Chính thượng vị, trở thành người đứng đầu Tần tộc.
Đó một đoạn truyền kỳ của Tần tộc, chấm dứt bằng sự thắng của Tần Chính, nhưng điều mọi người không ngờ là ân oán của Tần tộc vẫn còn kéo dài. Tần Viễn Phong có thể vẫn chưa chết, con hắn trưởng thành ở thế giới hạt căn bản, lại có thể một đường đi tới thái cổ Tiên Vực, hơn nữa trong ngàn năm đã đắc đạo.
Tần Đãng Thiên nhìn thân ảnh thanh niên trước mắt, ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiêu căng, tự cao tự đại, ngộ đạo à? Thì làm sao?
- Giống như những gì ngươi nói, năm đó ở Thiên Đạo Thánh viện, ta đã từng nói với ngươi rồi, ngươi không hiểu thiên đạo, hiện giờ, ngươi cho rằng mình đã hiểu. Nhưng mà, ta sẽ nói với ngươi rằng, ngươi vẫn cứ là không hiểu.
Tần Đãng Thiên ngạo khí vô song, hắn là thiên tuyển chi tử, hắn từ nhỏ đã được định trước là phi phàm, hắn lĩnh ngộ thiên đạo nhiều năm, hắn chính là bản thân của thiên đạo, đạo của hắn đâu chỉ có một loại.
- Hy vọng thực lực của ngươi cũng có thể lợi hại như biểu hiện của ngươi. Nếu không, những lời này chẳng phải sẽ thành vô cùng mỉa mai sao.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đáp lại. Nhưng mà trong lòng hắn cũng không dám khinh địch, tu hành cho tới hôm nay hắn đương nhiên minh bạch, đến cảnh giới càng cao thì chênh lệch giữa cảnh giới sẽ lại càng lớn. Năm đó khi hắn đặt chân tới cảnh giới giới chủ, đã minh bạch chênh lệch giữa giới chủ và giới chủ đâu chỉ một chút. Hắn vừa vào giới chủ đã thành phi phàm, giới chủ tầm thường ở trước mặt hắn là không chịu nổi một kích. Nhưng khi đó hắn ở trước mặt giới chủ đại năng vẫn không tính là gì.
Hiện giờ đến trình độ thiên thần, cùng cảnh giới nhưng giữa lĩnh ngộ lại khác nhau, chênh lệch chỉ sợ là còn lớn hơn ở cảnh giới giới chủ.
Tần Đãng Thiên là thiên tuyển chi tử, hắn sau khi bước vào cảnh giới thiên thần, trận chiến đầu tiên được người ta biết tới chính là chiến thắng Thiên Dụ thiên thần, có thể thấy được thiên tư của hắn cao thế nào. Cho đến bây giờ, hắn chỉ sợ đã mạnh hơn. Lúc ở Thiên Đạo Thánh viện, quanh người hắn có chữ cổ vờn quanh, mỗi một chữ cổ đều là lực lượng của một loại thiên đạo, khiến tam đại thiên thần của Thiên Đạo Thánh viện tự thấy không bằng.
Về sau, Tần Đãng Thiên bị Thượng Thương chi thủ vô danh của Thiên Đạo Thánh viện trực tiếp vỗ bay, phải chịu nhục. Sau khi trở về thì bế quan tu hành, nghe đồn sau khi xuất quan hắn đã trở nên cường đại hơn so với trước kia.
Đây là Tần Đãng Thiên, nhưng mà hắn vừa lĩnh ngộ kiếm đạo, có thể biết rằng, lúc này hắn cần phải đối mắt với áp lực. Nhưng mà hắn vẫn không hề sợ hãi, trận chiến này là khó tránh khỏi.
Tần Đãng Thiên cười ngạo nghễ, không nói gì nữa, chỉ có chiến đấu mới có thể chứng minh tất cả, vừa ngộ đạo mà đã muốn chiến đấu với hắn, là người si nói mộng à?
Chữ cổ vờn quanh người, mỗi một vòng sáng chữ cổ đều giống như cất chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, chất chứa thiên đạo chi lực.
Phụ thân Tần Chính chủ tu thần phạt thiên đạo, nhưng hắn thì khác, hắn có đạo của riêng mình, đạo hoàn toàn khác, con đường mà hắn đi là một con đường khác, hắn cùng tu rất nhiều đạo pháp, được xưng là thiên tuyển.
Lúc này rất nhiều vòng sáng vờn quanh Tần Đãng Thiên, hắn giống như thần minh không thể chiến thắng, hắn có thể nhìn xuống tất cả thế giới, chỉ thấy hắn cất bước đi ra, sau đó chỉ về phía Tần Vấn Thiên, trong khoảnh khắc, một chữ cổ sát phạt ra, nhanh đến cực hạn, vượt qua hư không, đánh tới trước người Tần Vấn Thiên. Vào lúc này không gian rộng lớn vô tận xung quanh Tần Vấn Thiên đều bị một cỗ uy áp trói buộc thiên địa bao phủ, giống như muốn định thân vạn vật vạn pháp, bao bọc lấy thân thể hắn.
Đó là một chữ định, muốn đóng chặt thời không, khóa chặt Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên tim như ngừng đập, nhìn chữ "định" cổ đang đánh tới, kiếm vực phía sau hắn tỏa ra, sau đó cũng có chữ cổ ngưng tụ xuất hiện, chữ "kiếm" cổ đột nhiên bắn ra, vượt qua hư không, lưu lại một đạo kiếm quang rực rỡ trong tinh không.
Hai chữ cổ va chạm với nhau, một đạo quang huy mãnh liệt bùng nổ, chùm tia sáng khủng bố chiếu sáng cả tinh không, giao phong va chạm tùy ý giữa thiên thần uy lực đều phải nói là kinh người.
- Tạm được.
Tần Đãng Thiên thản nhiên nói.
Đột nhiên, phía sau hắn bồng bềnh rất nhiều chữ "định" cổ. Trong khoảnh khắc, tinh không rộng lớn giống như cứng lại, cái uy có nó cường thịnh tới cực điểm.
- Có điều, ta cũng muốn xem đạo hạnh của ngươi có thể khiến ta phát huy ra một thực lực hay không.
Tần Đãng Thiên vừa dứt lời, rất nhiều chữ cổ đồng thời bùng nổ, bắn về phía thiên địa chỗ Tần Vấn Thiên đang đứng. Trong nháy mắt, đại đạo chi pháp bao phủ khắp tinh không, cực lớn tự phù "định" to lớn vô biên vắt ngang trong thiên địa, tập trung vào thân thể Tần Vấn Thiên, chữ "định" cổ vô tận đó trôi nổi chung quanh tự phù cực lớn đó, hóa thành lực lượng khóa trời.
Từng đạo phù văn "định" hư ảo giống như trực tiếp đánh vào thân thể Tần Vấn Thiên, khiến hắn cảm thấy thân thể không thể nhúc nhích. Sau đó, quanh người Tần Đãng Thiên lại có chữ cổ bùng nổ, cơ hồ không thể thấy rõ đó là chữ gì, đánh đến trước người Tần Vấn Thiên, xuyên thấu tất cả, có một cỗ lực lượng hủy diệt kinh người ẩn chứa trong đó.
Thân thể Tần Vấn Thiên được bao phủ trong kiếm vực vô tận, bao vây lấy tự phụ "định" đang khóa chết hắn, vùng kiếm vực này giống như xoay tròn quanh thân thể hắn. Sau đó. Vật đổi sao dời, thân thể Tần Vấn Thiên giống như biến mất trong hư không tiêu thất, phá vỡ sự khóa chết của phù văn "định". Trong nháy mắt, trước người Tần Đãng Thiên, thân ảnh của Tần Vấn Thiên đột nhiên hàng lâm, chém ra một kiếm.
Kiếm này vừa ra, thời không yên lặng, chỉ có kiếm, nuốt hết tất cả.
Tần Đãng Thiên vươn tay ra, ấn một cái về phía trước. Trong nháy mắt, vòng sáng chữ cổ hóa thành quầng sáng rực rỡ, ngăn cản ở phía trước, thời không kiếm uy chém lên đây, xé mở quầng sáng, nhưng kiếm uy cũng tiêu tán.
Nhưng mà, đây tựa hồ mới chỉ là bắt đầu.
Kiếm quang tỏa ra, thiên địa quanh người Tần Đãng Thiên xuất hiện kiếm vực vô cùng, phong tỏa thân thể hắn vào bên trong. Một đạo kiếm quang giống như từ thiên ngoại mà tới, bỏ ra thời không vạn cổ, chém hết tất cả, kiếm này còn chưa tan đi thì đã lại có một kiếm từ một phương khác bạo phát ra. Mọi người chỉ thấy trong nháy mắt, chung quanh thân thể Tần Đãng Thiên đã triệt để trở thành thế giới của kiếm, trong thế giới của vùng không gian đó chỉ có kiếm đạo.
Tần Đãng Thiên ngẩng đầu, nhìn kiếm uy vô tận từ chung quanh thân thể đánh tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Hai tay hắn ấn ra, chữ cổ theo đó mà bùng nổ, từng đạo pháp chữ cổ ấn lên chung quanh thân thể. Vào lúc này chung quanh thân thể Tần Đãng Thiên xuất hiện vách tường thần, vạn đạo bất xâm, trong vách tường thần đó cất chứa vô tận chữ cổ, tùy ý để kiếm vực bị xé rách, nhưng lại không có cách nào xé mở được tầng phòng ngự này. Tần Đãng Thiên đứng ở bên trong, vô cùng thản nhiên.
- Tiếp tục đi.
Tần Đãng Thiên thản nhiên nói, rất vân đạm phong kinh, giống như công kích của Tần Vấn Thiên đối với hắn mà nói là bé nhỏ không đáng kể, không đáng để nhắc tới.
- Vấn Thiên cẩn thận, tường thần của hắn có thể hấp thu lực lượng công kích của ngươi rồi phản kích lại đó.
Lạc Thần Xuyên hô to với Tần Vấn Thiên. Lúc trước, khi Lạc Thần Dụ và Tần Đãng Thiên chiến đấu, hắn là vì xem nhẹ lực lượng của đạo của Tần Đãng Thiên, bị phản phệ dính đòn nặng, sau đó thì chiến bại, phế bỏ tu vi.
Hiện giờ, Tần Vấn Thiên chiến đấu với Tần Đãng Thiên, cho dù là lão đang đối mặt với Tần Chính nhưng vẫn quan tâm tới tình hình chiến đấu ở bên Tần Vấn Thiên. Lão rất lo lắng, tuy rằng Tần Vấn Thiên có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng trước mắt muốn chiến thắng Tần Đãng Thiên vẫn là quá khó, thiên tuyển chi tử, vừa bước vào cảnh giới thiên thần đã cường đại. Huống chi hiện giờ Tần Vấn Thiên vẫn chưa hoàn toàn bước vào Thần cảnh, phải hoàn thiện đạo pháp thêm nữa mới có cơ hội chống lại Tần Đãng Thiên.
Tần Vấn Thiên nghe thấy thanh âm của Lạc Thần Xuyên thì mắt lóe sáng. Sau đó chỉ thấy khóe miệng Tần Đãng Thiên phác ra nụ cười lạnh đầy châm chọc. Cho dù nhắc nhở thì có thể làm gì, tay hắn đánh về phía trước. Trong nháy mắt này, chữ cổ vô tận trên tường thần bộc phát ra quang huy vô cùng loá mắt. Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều lực lượng kiếm pháp Tần Vấn Thiên công kích ra đột nhiên theo quang huy chữ cổ trong tường thần bùng nổ phản kích Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên không chỉ phải thừa nhận công kích của Tần Đãng Thiên mà còn cả rất nhiều lực lượng công kích mà lúc trước hắn đã phóng thích. Công kích của hắn càng mạnh thì lực lượng cắn trả mà hắn phải chịu lại càng mạnh.
Thời không giống như muốn đứng im, tỏa định thân thể của bản thân hắn, quang huy hủy diệt hàng lâm. Trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên đã thật sự cảm nhận được một cỗ nguy cơ, trong mắt hắn giống như bắn ra kiếm ý, lúc chỉ mành treo chuông, trong ánh mắt hắn không ngờ bắn ra đạo pháp chi uy, kiếm ý làm thời không vặn vẹo, công kích vô tận nghiền ép thân thể hắn, gào thét lướt qua thân thể hắn. Lợi dụng thời gian của khe hở này, Tần Vấn Thiên trong nháy mắt đã lui ra xa, đứng trong tinh không.
Trong mắt Tần Đãng Thiên hiện lên thần sắc khác thường, hắn tự nhận là thực lực mạnh hơn Tần Vấn Thiên rất nhiều. Cảnh giới cao hơn, hắn đã lĩnh ngộ trong cảnh giới thiên thần nhiều năm, Tần Vấn Thiên há có thể sánh bằng. Đạo pháp của hắn nhiều tầng, giống như chữ cổ cũng ẩn tàng đạo pháp, tường thần này là công phòng nhất thể, hơn nữa xuất kỳ bất ý, vốn tưởng rằng công kích như vậy đã đủ để tiêu diệt Tần Vấn Thiên, khiến hắn mất đi sức chiến đấu, nhưng không ngờ lại để Tần Vấn Thiên tránh thoát, điều này khiến hắn cũng có vài phần bất ngờ.
- Năm đó, cữu cữu Lạc Thần Dụ của ngươi chính là bị phế dưới một kích này đấy.
Tần Đãng Thiên mở miệng nói với Tần Vấn Thiên, khiến cho trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên vẻ lạnh lùng. Thiên thần, thần minh cao cao tại thượng bị phế bỏ tu vi.
- Không chơi với ngươi nữa, chiến đấu với ngươi cũng chẳng có bao nhiêu lạc thú, ngươi vẫn chưa đủ tư cách.
Tần Đãng Thiên tiếp tục nói. Một cỗ uy áp mạnh hơn từ trên người hắn bạo phát ra, tựa hồ chiến đấu lúc trước chỉ là chơi đùa với Tần Vấn Thiên. Lúc này mới là chuẩn bị đối đãi một cách nghiêm túc, kết thúc trận quyết đấu này.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, Yêu kiếm rời khỏi, nằm ở trong tay. Trong nháy mắt liền hóa thành cự kiếm, vắt ngang trong tinh không. Trong khoảnh khắc này, thời không xung quanh Tần Vấn Thiên biến ảo, hắn kéo cự kiếm lao về phía trước, giống như tinh không cũng bị chém tung, cỗ khí thế đó cho dù là cường giả thiên thần cũng phải cảm thấy đáng sợ!
Tần Đãng Thiên nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, phong khinh vân đạm. Thần uy trên người hắn vẫn đang bùng nổ biến thành mạnh mẽ hơn. Hiện tại Tần Vấn Thiên muốn khiêu chiến hắn, đúng là người si nói mộng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận