Thái Cổ Thần Vương

Thiên Mệnh Chi Nhãn

Sau khi thế gia Tần Vấn Thiên ở bị hủy diệt, hắn lang thang trong thế giới luân hồi. Tần Vấn Thiên muốn tìm hiểu thế giới này có thật sự tồn tại? Hắn kinh ngạc phát hiện tất cả trong kiếp này rất thật. Nơi này mỗi người đều có câu chuyện, lịch sử vô số năm tháng lắng đọng. Người từ ngoài đến như họ mới là tự dưng đi ra, ảnh hưởng trật tự của thế giới luân hồi.
Nhưng nếu đúng vậy thì tại sao tất cả tình cờ như thế? Tần Vấn Thiên không hiểu người sáng tạo thế giới luân hồi là tồn tại như thế nào.
Tần Vấn Thiên nhớ gia tộc ở kiếp này bị hủy diệt là lòng lại nhói đau. Tần Vấn Thiên không thể công nhận Tần Như Hải là phụ thân của mình, nhưng với đối phương thì hắn là con cái, Tần Như Hải chết vì hắn. Từ mặt nào đó Tần Như Hải là hóa thân của Tần Viễn Phong.
Giờ Tần Như Hải chết theo gia tộc hủy diệt, nhớ đến ba cường giả Tần tộc của tộc khác trong Song Tần thế gia là lòng Tần Vấn Thiên bùng cháy ngọn lửa báo thù.
Nhưng không phải lúc này, hiện giờ cảnh giới của Tần Vấn Thiên còn quá yếu, hắn phải trở về đỉnh cao. Trong thế giới này không cảm nhận được lực lượng thuộc tính nào, vì có kinh nghiệm tu hành một đời, Tần Vấn Thiên đặc biệt nhạy cảm với lực lượng thuộc tính mình từng có, dễ dàng tu hành chúng nó.
Tần Vấn Thiên đi trong thế giới luân hồi, dần phát hiện thế giới này không lớn như trong tưởng tượng. Tất cả thế lực đỉnh cấp đối ứng với các thế lực trong Thái Cổ, nhưng đều ở cùng một khu vực. Thế giới luân hồi như mảnh đất một vực.
Thoáng chốc trong thế giới luân hồi đã qua nhiều năm tháng.
Trước một ngọn núi cổ, Tần Vấn Thiên tu hành đối mặt vách đá. Vách đá khắc vết đạo, chứa uy đại đạo. Khí chất của Tần Vấn Thiên siêu nhiên, đôi mắt sâu thẳm, lực lượng bên ngoài đều chuyển hóa vào người hắn. Trong thế giới này Tần Vấn Thiên cũng có lực lượng miễn cưỡng bằng với lúc là đại năng.
Bên cạnh Tần Vấn Thiên có nhiều người khác ngộ đạo ở đây.
Một người phát ra khí thế sắc bén đứng trên ngọn đá lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, mắt bắn ra tia sắc bén.
Một giọng nói chợt vang lên bên cạnh:
- Nghe nói lực lượng của ngươi là thời không, đến đây lĩnh ngộ ý giết chóc có ích gì? Không lẽ tại đây ngươi tu hành thủ đoạn khác?
Tần Vấn Thiên không nhìn đối phương, hắn biết người nói chuyện là ai. Cường giả đến từ Thái Cổ như hắn, từ Thiên Đạo Thánh Viện đi vào đây, hậu nhân của Kiếm Thần Kiếm Trần.
Vết đạo đằng trước là ý giết chóc, một lũ dấu vết đã có thể thí giết bầu trời. Ý giết chóc đáng sợ đến tột độ bộc phát tru hướng người xem, người thực lực không đủ mạnh quan sát cảm ngộ ở đây sẽ bị phản phệ, thậm chí chết dưới đạo ý.
Giọng nói dụ dỗ vang lên trong óc Tần Vấn Thiên:
- Trong lòng ngươi có thù hận, vết đạo giết chóc có thể trợ ngươi thành tựu đạo giết chóc. Ngươi muốn tu hành nó sao? Ta có thể cho ngươi tu hành thuật giết chóc vô tận, trở thành vua giết chóc.
Tần Vấn Thiên đã nhiều lần nghe giọng nói này, còn có thanh âm khác, đều có ý dụ dỗ hắn tu hành thủ đoạn tà ác.
Tần Vấn Thiên lờ đi, hắn không biết những kẻ bị phong ấn trong thế giới luân hồi là tồn tại thế nào, nhưng đạo của hắn phải là tự mình đi chứ không phải bị xúi giục.
Tần Vấn Thiên chợt hỏi:
- Ngươi sinh ra ở đâu?
Kiếm Trần trả lời:
- Nam Thiên Kiếm Các thế giới luân hồi.
Tần Vấn Thiên tầm gật gù, quả nhiên vẫn trong thế gia kiếm đạo, giống như lúc ở Thái Cổ Tiên Vực, dường như có sự phù hợp nào đó.
Kiếm Trần chậm rãi nói:
- Ta đang nghĩ chỗ này nếu là đất truyền thuyết thì chúng ta phải làm sao mới ra khỏi đây được? Có phải đánh bại tất cả người bước vào đây mới được đến truyền thuyết ưu ái? Khi tới đây chúng ta ở cùng vạch xuất phát, tu hành từ con số không, cạnh tranh rất công bằng. Ngươi và ta cùng ở trong bảng Thiên Đạo Thánh Viện, nhưng vì ta lớn tuổi hơn ngươi nên không giao phong với ngươi, nay mọi người cùng khởi điểm, có thể xác minh ai mạnh ai yếu.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt lắc đầu nói:
- Ngộ đạo có mạnh yếu, khởi điểm làm sao như nhau.
Bọn họ đến thế giới luân hồi tuy tu vi không còn, bắt đầu lại từ đầu, nhưng mang đến tất cả cảm ngộ trước kia, cho nên khởi điểm khác nhau.
Kiếm Trần hỏi:
- Nói vậy là ngươi sợ chiến?
Tần Vấn Thiên đứng lên cất bước đi, bình tĩnh nói:
- Đừng quên lão sư dặn dò.
Thiên Đạo Thánh Viện cho họ vào đất truyền thuyết, Thiên Thần từng nhắc phải giữ bản tâm, nên Tần Vấn Thiên không chút dao động trước những thanh âm dụ dỗ. Mục đích của Thiên Đạo Thánh Viện là hy vọng bọn họ ngăn cản người của thế lực khác đắc đạo tại đây, nội đấu không có ý nghĩa.
Kiếm Trần bình tĩnh nói:
- Chuyện này vốn không có xung đột.
Kiếm Trần như không thấy Tần Vấn Thiên rời đi, gã dứt lời trong thiên địa phong vân biến đổi, thế giới này như biến thành thế giới của kiếm. Tần Vấn Thiên cảm giác trên người mình toàn là kiếm ý, bị Kiếm Trần điều khiển. Tâm ở đâu là đạo ở đó, đây là năng lực Giới Tâm của Giới Chủ, tuy trong kiếp khác Kiếm Trần vẫn vận dụng hoàn mỹ.
Kiếm Trần ngồi tại chỗ thốt ra một chữ:
- Chém!
Kiếm Trần không nhúc nhích, tay vạch qua phía trước, kiếm uy hùng hồn hóa thành chữ chém vào người Tần Vấn Thiên, uy năng đáng sợ có thể chém đứt người.
Tần Vấn Thiên cau mày, thiên địa thời không bỗng yên lặng, tất cả lực lượng ngừng chuyển động. Ở trong thế giới luân hồi Tần Vấn Thiên vẫn chọn tu hành lực lượng cũ, một là vì nhanh chóng tu hành đến cảnh giới cũ, hai là lợi dụng ưu thế thế giới luân hồi không cấm thuộc tính để xem có thể tạo nữa không.
Người Kiếm Trần cứng ngắc, đã yên lặng. Giây sau thiên địa sinh ra kiếm uy siêu mạnh nghiền nát thời không đông lại, khi cảm ngộ đến cảnh giới mạnh nhất định thì có thể phá giải thời không yên lặng. Không có lực lượng vô địch, phải xem người sử dụng lực lượng đó mạnh đến đâu.
Kiếm Trần là cường giả trên bảng Thiên Đạo, thực lực của gã đương nhiên rất mạnh.
Kiếm Trần chậm rãi đứng lên, mắt nhìn Tần Vấn Thiên, người dâng lên ý kinh người. Kiếm Trần phất tay, các tia chớp bủa giăng trong thiên địa hóa thành vô số chữ thập ngắt nát hư không, phân giải hư không thành mảnh vụn li ti.
Lực lượng của Kiếm Trần vẫn thể hiện bằng kiếm nhưng đã siêu thoát phạm trù pháp nguyên, đây là thủ đoạn thể hiện Thiên Tâm Ý Thức trong thần thông.
Tần Vấn Thiên ngước đầu lên nhìn mảnh thiên địa này, thiên địa như rơi vào con ngươi. Trong thế giới đồng thuật lực lượng của Kiếm Trần xuyên qua người hắn, chém nát người hắn, nhưng tất cả chỉ là hư vọng, Tần Vấn Thiên vẫn bình yên đứng tại chỗ không rụng một cọng lông.
Kiếm Trần thấy cảnh này chân mày cau lại, đây là năng lực gì?
Tần Vấn Thiên tu hành trong Thiên Đạo Thánh Viện mấy chục năm, đi vào các bí cảnh, sao hắn không có cảm ngộ gì được? Thực lực của Tần Vấn Thiên đã bỏ xa lúc tham gia Đại Hội Vạn Giới.
Như chiêu này, Tần Vấn Thiên dựa theo một thuật mạnh mẽ trong tinh thần tiểu nhân và cảm ngộ tu hành trong bí cảnh, cuối cùng theo Giới Tâm dung hội quán thông ra một loại thủ đoạn thần thông cường đại, Tần Vấn Thiên đặt tên cho nó là Thiên Mệnh Chi Nhãn.
Thiên Mệnh Giới Tâm làm căn cơ, ở trong Thiên Mệnh Giới Tâm Tần Vấn Thiên khống chế tất cả. Tần Vấn Thiên phong lực lượng Thiên Mệnh Giới Tâm trong đồng thuật, phong công kích của người khác vào đồng thuật rồi hóa giải, rất đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Ngươi không được.
Tần Vấn Thiên liếc mắt một cái, Kiếm Trần cảm giác cơ thể rơi vào thế giới đồng thuật của hắn. Trong thế giới đồng thuật có vô số pháp ấn sát phạt ập đến, thời không xung quanh hoàn toàn yên lặng, cơ thể của Kiếm Trần cũng yên lặng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói:
- Nghĩ tình cùng tu hành trong Thánh Viện nên tha thứ cho ngươi một lần, đừng có lần sau.
Tần Vấn Thiên lắc người rời đi. Kiếm Trần không quan trọng với Tần Vấn Thiên, tuy cùng là cường giả trên bảng Thiên Đạo nhưng hắn không có hứng thú với cái bảng đó, không ham đánh bại người xếp hạng trên bảng.
Mục tiêu của Tần Vấn Thiên là Thiên Tuyển Chi Tử, người đã là Thiên Thần, còn là tồn tại tuyệt thế trong Thiên Thần. Chăm chăm vào bảng Thiên Đạo có ý nghĩa gì?
Bây giờ mục tiêu của Tần Vấn Thiên trong thế giới luân hồi là cảm ngộ nhiều hơn, khi hắn trở về Thái Cổ tin tưởng tất cả cảm ngộ này vẫn thuộc về hắn. Cảm ngộ là không thể mang đi, trừ phi Tần Vấn Thiên mất trí nhớ, nhưng xem tình hình đi vào thế giới luân hồi thì chuyện đó không xảy ra.
Tần Vấn Thiên rời đi, tiếp tục lang thang trong thế giới luân hồi, hắn muốn đi khắp phương thế giới này. Nếu ngộ ra đạo Thiên Thần trong thế giới luân hồi, vậy sau khi hắn ra ngoài chẳng phải là phá cảnh?
Tần Vấn Thiên trở về chủ thành Luân Hồi thành, Tần Vấn Thiên ngồi uống rượu trong một tửu lâu. Nhiều người bên cạnh thảo luận sự kiện lớn trong thế giới luân hồi. Nay nhiều thế lực đều sinh ra nhân vật yêu nghiệt, tốc độ tu hành làm người giật mình, họ nổi bật cùng lúc, sắp mở màn một thời đại lớn.
Nhiều người đếm nhân vật siêu phàm các phương, có người nhắc tới Nguyệt Trường Không.
- Đệ tử của Nguyệt Thần Điện Nguyệt Trường Không có thể nói là thần minh chuyển thế, vạn pháp đều ngộ, một người có thể tu vạn pháp, siêu thoát hết thảy, có người nói hắn có thể thành tựu thần vị trong vòng ngàn năm.
Có người kinh thán:
- Đúng thật, quá yêu nghiệt, không biết tu hành kiểu gì.
Tần Vấn Thiên nghe nhắc tên Nguyệt Trường Không thì hơi cau mày, không phải hắn ghen tỵ, chỉ thấy kỳ lạ. Với thiên phú của Nguyệt Trường Không sao có thể được gọi là vạn pháp đều ngộ? Hay gã đi con đường tắt nào?
Giọng nói dụ dỗ lại vang lên:
- Ngươi dựa vào bản thân lĩnh ngộ luôn chậm hơn người khác.
Dường như nó biết rõ khi nào thì dụ dỗ Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên phớt lờ nó, người khác đi thế nào thì kệ, hắn vẫn đi con đường của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận