Thái Cổ Thần Vương

Hậu di chứng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Dương bị đem xuống, phụ thân của hắn là Tần Kỹ con trai của Tần Thương, mẫu thân cũng là người của một đại gia tộc nước Sở, nghe thấy con trai của mình bị đánh gãy chân, sắc mặt hai người trở nên đặc biệt khó coi, nhưng hai người Tần Xuyên và Tần Hà đã lên tiếng, bọn họ tự biết có cầu xin cũng không ích lợi gì, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên trở nên lạnh lùng hơn.
Đương nhiên Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được, hiện tại Tần phủ đã mở rộng hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, trở thanh một thế gia thật sự, nhưng dường như không bằng được hồi trước, đại gia tộc, không tránh khỏi xuất hiện kẻ không ra gì, đây coi như là một bài học cho thế hệ sau.
Đương nhiên, ngoại trừ phụ mẫu của Tần Dương ra, thì ánh mắt của mọi người nhìn Tần Vấn Thiên vẫn cuồng nhiệt như thế, đặc biệt là mấy người ở thế hệ trước đó, Tần Vấn Thiên đã đi khỏi đây hai trăm năm, những người trẻ tuổi chỉ được nghe kể những câu chuyện về hắn, nhưng hoàn toàn không thật sự trải qua thời đại đó, không thể hiểu Tần Vấn Thiên có địa vị cao siêu như thế nào, nhưng những người thế hệ trước đó, thì đương nhiên biết truyền kỳ của Tần Vấn Thiên là ra sao.
- Lui xuống cả đi, vây hết cả ở đây thì còn ra gì nữa.
Tần Xuyên phẩy phẩy tay, quấy rầy cuộc đoàn tụ của lão và Vấn Thiên.
Nhưng mắt của mọi người vẫn nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, đôi con ngươi cuồng nhiệt có chút không muốn, còn muốn nhìn thêm một chút nữa, một vài người trẻ tuổi muốn bước lên trước, nhưng lại không dám, chỉ có thể rời khỏi đó cùng với các vị trưởng bối, chỉ có một số nhân vật chủ yếu là ở lại, khu vườn trở nên yên tĩnh, nhưng cả Tần phủ thì, náo loạn chấn động.
Nhân vật truyền kỳ của Tần phủ, Tần Vấn Thiên, đã về rồi, rất nhiều lời đồn đại về hắn đã được mọi người ở Tần phủ đọc thuộc làu làu, hôm nay, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến người thật, có điều cái tên khốn Tần Dương đó, không ngờ dám mạo phạm nhân vật truyền kỳ của Tần gia, rõ là khốn nạn, chẳng trách mà Gia Chủ và lão gia tử lại tức giận tới vậy.
- Phụ thân, gặp người nhà cũng là việc nên làm.
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Xuyên nói.
- Giờ người trong nhà nhiều rồi, con sẽ không thích ồn ào xôn xao như thế đâu, hơn nữa Khuynh Thành cũng ở đây.
Tần Xuyển khoát khoát tay nói:
- Khuynh Thành, tên khốn Tần Dương đó mạo phạm con, là do ta quản giáo không nghiêm.
- Phụ thân, không có gì đâu.
Mạc Khuynh Thành lắc đầu, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là một chút mạo phạm thôi, có điều nàng cũng hiểu Tần Vấn Thiên và Tần Xuyên có ý muốn chỉnh trị thói xấu không ra gì này, nên trước đó nàng cũng không nói gì, cứ để người trẻ tuổi đó nếm vị khổ đi, còn như thương thế thì đương nhiên có thể trị khỏi.
- Phụ thân, người đừng khách khí với Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên cầm tay Khuynh Thành cười với Tần Xuyên.
- Đúng đúng, các con đều đã thành hôn bao nhiêu năm rồi, ta còn khách khí gì nữa.
Tần Xuyên cười lớn:
- Đúng rồi, Khuynh Thành đã về Mạc phủ chưa, gia gia và phụ mẫu con thường xuyên tới tìm ta nói chuyện, bọn họ nhớ con vô cùng.
Năm đó Tần Vấn Thiên và Đông Thánh Tiên Đế khai chiến, đã đưa hết người thân bằng hữu từ Tiên Vực về thế giới Lạp Tử, sau đó có cử người tới đón, khi đó Tần Xuyên và người của Mạc phủ, đều chọn ở lại không đến Tiên Vực, nơi đây là căn cơ gốc rễ của bọn họ.
- Vẫn chưa, tới bái kiến phụ thân rồi mới qua Mạc phủ.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói.
- Lão già ta rất khỏe, Vấn Thiên, con đưa Khuynh Thành tới Mạc phủ, thăm cha mẹ đi.
Tầy Xuyên khoát tay nói, Tần Vấn Thiên biết Tần Xuyên vì mình và Khuynh Thành, trong lòng ấm áp, nói:
- Phụ thân, làm gì có chuyện mà con vừa về đã đuổi đi, cũng đã về tới đây rồi, lẽ nào còn phải gấp gáp trong tức khắc sao.
- Nói thế là nói kiểu gì đó, con biết về thăm ta, Khuynh Thành lẽ nào không muốn gặp người nhà của nó sao.
Tần Xuyên trừng mắt với Tần Vấn Thiên, khoát tay:
- Đi đi đi.
- Được, con đi đây.
Tần Vấn Thiên cười khổ sở lắc đầu nói:
- Phụ thân, lần này con tới, là chuẩn bị đón người tới Tiên Vực một chuyến, con và Thanh Nhi chuẩn bị đại hôn.
- Chuẩn bị đại hôn rồi?
Tần Xuyên sửng sốt, liền đó khuôn mặt tươi cười gật đầu thật mạnh:
- Được, nghĩa phụ nhất định đi.
- Được, phụ thân, thúc phụ, con đi qua bên kia, sẽ về sớm thôi.
Tần Vấn Thiên cười cười.
Nói rồi, một cánh cửa không gian xuất hiện, Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành bước vào trong, biến mất, hắn cũng không từ chối ý tốt của Tần Xuyên, dù gì đối với hắn mà nói, khoảng cách giữa Tần phủ và Mạc phủ chẳng qua chỉ trong một ý niệm, đi về lúc nào cũng được, làm gì cần khách khí.
Tần Xuyên và Tần Dao nhìn Tần Vấn Thiên bước vào trong cánh cửa không gian rồi biến mất, nhìn cánh cửa không gian từ từ tan biến, hai người thật lâu không nói gì.
- Tên nhóc này, rốt cuộc đã mạnh tới mức nào rồi?
Đôi mắt Tần Dao vẫn còn đo đỏ, rõ ràng là đang cười đó mà vẫn còn nước mắt, nàng nói với chút nghẹn ngào:
- Phụ thân hỏi con, làm sao con biết, e là tới nay đã ở cảnh giới mà chúng ta không thể biết được rồi.
Mạc gia, tuy không huy hoàng bằng Tần phủ, nhưng tới nay cũng đang ở thời cực thịnh, do có mối quan hệ của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, thêm vào đó người thân của Mạc Khuynh Thành lựa chọn ở lại thế giới Lạp Tử, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đã để lại rất nhiều đồ tốt cho họ, còn từng thay đổi thể chất cho Mạc Phong và Mạc Vũ, tới nay, Mạc Phong đã trở thành Gia Chủ của Mạc gia rồi.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành trực tiếp hạ xuống bên ngoài Mạc phủ, hắn nắm tay Mạc Khuynh Thành, cùng đi về phía Mạc gia.
Chỉ thấy lúc này, trong Mạc phủ, Mạc Phong đang triệu tập cường giả, dường như chuẩn bị xuất phát làm gì đó, bọn họ vừa ra khỏi Mạc phủ, liền nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi tới.
Mạc Phong đứng sững tại chỗ, những người còn lại trong Mạc gia đều ngẩn ngơ nhìn Mạc Khuynh Thành, thầm nghĩ thật là một nữ tử xinh đẹp.
Khoảnh khắc tiếp sau đó, Mạc Phong mừng vui như điên dại, y thu lại thần binh trong tay mình, trong nháy mắt chạy như bay tới trước mặt Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, nhìn hai người đang mỉm cười với hắn, đôi mắt Mạc Phong hơi đỏ, kêu lên:
- Tỷ phu, Khuynh Thành tỷ.
- Hảo tiểu tử, đã lợi hại tới vậy rồi.
Tần Vấn Thiên cười nói, đến nay Mạc Phong đã có tu vi Thiên Tượng cảnh giới rồi.
Mạc Phong cười run run, lắc lắc đầu, hắn biết tu vi này trước mặt tỷ phu thì chẳng là gì cả.
- Tỷ phu, nếu huynh chịu dạy ta tu hành, ta chắc chắn không chỉ ở cảnh giới hiện tại.
Mạc Phong vừa cười vừa nói, Mạc Khuynh Thành liếc xéo hắn:
- Thằng nhóc này thông minh ghê, tỷ phu đệ làm gì có thời gian dạy đệ.
- A…
Một âm thanh chói tai vang lên, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp chạy tới trước mặt hai người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, sắc mặt đỏ rực, chính là Mạc Vũ.
- Nha đầu Mạc Vũ, ngươi hét cái gì đó.
Tần Vấn Thiên cười nhìn khuôn mặt nóng bừng của Mạc Vũ nói.
- Mạc Phong, muội không nằm mơ đó chứ.
Mạc Vũ dụi dụi mắt, hỏi.
- Ha ha
Tần Vấn Thiên cười lớn, xoa xoa mái đầu xinh đẹp cảu Mạc Vũ, hai đứa nhóc này, đều chẳng còn nhỏ nữa, cảnh giưới cũng bất phàm, nhưng trước mặt hắn vẫn như hai đứa trẻ vậy.
Thật không biết những người nhà Mạc gia lúc này cũng hoàn toàn bối rối tới mức nào, một Gia Chủ ngày thường vô cùng uy nghiêm, một nữ thần mặt lạnh, vậy mà lúc này lại điên điên khùng khùng như những đứa trẻ, hai người này, họ là ai?
Tỷ phu? Tỷ?
Bọn họ tập trung suy nghĩ, liền đó, thâm tâm run rẩy một cách mãnh liệt, nghĩ tới nhân vật truyền kỳ của Mạc gia, nữ tử từng là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, sau đó bái nhập Đan Vương điện, cuối cùng gả cho Tần Vấn Thiên, đó là nhân vật truyền kỳ của Mạc gia bọn họ, tới nay, đôi vợ chồng này, đã trở về?
Nghĩ tới đây những hậu bối của Mạc gia ai nấy đều đỏ bừng mặt, lộ rõ thần sắc kích động khi nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
- Tỷ phu, huynh thật sự trở về rồi.
Khuôn mặt xinh xắn của Mạc Vũ đỏ bừng vì hưng phấn.
- Ừ, bọn ta đã trở về.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu.
- Mạc Phong, các đệ định làm gì đây?
Mạc Khuynh Thành hỏi
Nụ cười trên khuôn mặt Mạc Phong bỗng khựng lại, liền đó nói:
- Tỷ, tạm thời không nói chuyện này, chúng ta về nhà trước đã.
- Thằng ranh con tránh ra cho ta.
Mạc Phong quay người khóe miệng tươi cười, mọi người nhường ra một con đường, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi đi tới trước kêu lên:
- Cô cô, cô phụ.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn Mạc Phong, chỉ nghe thấy hắn nói:
- Đây là con gái đệ, Thi Dao.
- Ta đã thành cô cô rồi.
Mạc Khuynh Thành cười với Tần Vấn Thiên, ánh mắt nhìn Thi Dao lộ vẻ cưng chiều, nói:
- Thi Dao, con muốn lễ vật gì?
- Cô cô, không cần đâu.
Thi Dao lắc lắc đầu.
- Nha đầu ngốc.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười, từ trên người Tần Vấn Thiên, một làn ánh sáng rực rỡ hạ xuống người Thi Dao, ánh sáng sinh mệnh chói lòa khiến Thi Dao cảm thấy toàn thân khoan khoái, ánh mắt nàng ánh lên một vẻ kinh ngạc kỳ lạ, có đôi chút khiếp nhược nhìn Tần Vấn Thiên, liền sau đó cúi đầu.
Trong Mạc phủ, khi biết Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành trở về, mọi người đều tới đó tiếp, gia gia và phụ mẫu của Mạc Khuynh Thành không biết vui mừng tới chừng nào.
Tần Vấn Thiên đứng nơi đó, nhìn Mạc Khuynh Thành và phụ mẫu mình ôm nhau, khuôn mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
- Vấn Thiên
Mạc lão gia tử nhìn về Tần Vấn Thiên.
- Lão gia tử còn khỏe không.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi, mọi mâu thuẫn xung đột năm đó đều đã tan theo mây khói.
- Ừ, đều khỏe cả, chỉ là nhiều năm rồi không gặp các ngươi, thường xuyên nhớ tới, cũng thường xuyên qua bên nghĩa phụ của ngươi chơi.
Mạc lão gia tử cười nói.
- Nghĩa phụ cũng có nói với con, nếu lão gia tử cảm thấy buồn chán, sau này có thể tới định cư ở Tiên Vực, tất nhiên sẽ có nhiều thứ đặc sắc hơn thế giới Lạp Tử nhiều.
- Ha ha, chỉ sợ xương cốt của lão đây không chịu nổi giày vò nữa thôi.
Mạc lão gia tử cười lớn:
- Người đâu, mau đi chuẩn bị tiệc rượu, Mạc phong, con phái người qua Tần phủ, mời Tần lão gia tử bọn họ tới đây, hôm nay dùng yến ở Mạc phủ ta.
- Được.
Mạc Phong gật gật đầu.
- Mạc Phong, đợi đã.
Tần Vấn Thiên gọi Mạc Phong lại, y đi tới bên cạnh Thi Dao, hỏi:
- Thương thế trên người Thi Dao rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa rồi, ánh sáng sinh mệnh của hắn, chữa lành thương thế trên người Thi Dao, với cảnh giới của hắn, làm sao không nhận ra được là Thi Dao bị thương chứ.
- Tỷ phu…
Mạc Phong cảm thấy không thể mở miệng.
- Mạc Vũ, muội nói đi.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Vũ nói:
- Thế giới này, lại có người dám động tới người của Mạc phủ ta.
Các cường giả Mạc gia nghe Tần Vấn Thiên nói vậy thì ai nấy đều chấn động trong lòng, quá khí phách, không hổ danh là nhân vật truyền kỳ.
- Tỷ phu, năm đó trận chiến của huynh ở thế giới Lạp Tử, đã phong ấn rất nhiều tiên nhân, để bọn họ tới nước Sở giáo hóa thế nhân, chỉ cần bái nhập vào làm đệ tử trong môn hạ của bọn họ, thì không được từ chối nhất định phải chỉ dạy, bởi thế nước Sở chúng ta đã ra đời không ít nhưng nhân vật vô cùng lợi hại, tới nay, có một đệ tử môn hạ của tiên nhân, hắn là một tên súc sinh, không ngờ…
Sắc mặt Mạ Vũ tức giận trở nên đỏ bừng.
- Hắn đùa bỡn với tình cảm của Thi Dao.
Mạc Vũ lạnh lùng nói.
- Được rồi, Vấn Thiên không phải người ngoài, nói thẳng đi, tên súc sinh đó cố ý theo đuổi Thi Dao, Thi Dao đồng ý đi lại với hắn, thì tên súc sinh đó muốn tiến thêm bước nữa Thi Dao không đồng ý.
Mạc lão gia tử lạnh lùng nói.
- Rồi tên súc sinh đó không ngờ hắn kiếm mấy người nữ nhân để làm việc đó, còn cố ý để cho Thi Dao nhìn thấy, sỉ nhục Thi Dao rằng hắn nể mặt cho mà còn không muốn, Thi Dao chỉ trích hắn, bị hắn đáng bị thương.
Sắc mặt Mạc Vũ trở nên khó coi tới cực điểm.
- Tỷ phu, ta phải giết tên súc sinh đó.
Mạc Phong nói lạnh như băng, cuối cùng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đã hiểu vì sao Mạc Phong định dẫn người xuất phát lúc đó.
- Nếu y đã là đệ tử của tiên nhân năm đó ta để lại, lẽ nào không biết ta và Khuynh Thành có mối quan hệ gì, y dám làm như vậy?
Ngữ khí của Tần Vấn Thiên cũng bắt đầu lạnh giá, Mạc Vũ nói:
- Chính là…
- Mạc Vũ.
Mạc Phong chặn đứt lời của nàng, Mạc Vũ trừng mắt với hắn nói:
- Huynh đừng ngăn muội, tỷ phu, rất có thể người tiên nhân đó trong lòng oán giận huynh, xúi giục đệ tử của hắn làm như thế, hắn muốn báo thù, nếu không phải vì tu vi của hắn đã bị phong ấn, e là hắn đã tự mình động thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận