Thái Cổ Thần Vương

Mỹ nhân như tranh vẽ

- Thiên Lam Trúc.
Thiên Lam Giang gọi lên một cái tên, ở sau lưng của hắn đi ra một vị thanh niên. Người này mi rất nhỏ, nhưng lộ ra vẻ sắc bén, ánh mắt của hắn rất hẹp, giống như lợi kiếm vậy.
- Ngươi lên đi.
Thiên Lam Giang lên tiếng, Thiên Lam Trúc đi lên chiến đài, đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên.
- Khi so tài ứng phó toàn lực, sinh tử bất luận
Thiên Lam Giang lại lên tiếng, hôm nay địch ý của bọn họ đã là không thèm che giấu chút nào, bất kỳ ai cũng biết, Thiên Lam Giang muốn Tần Vấn Thiên chết.
Sự tồn tại của Tần Vấn Thiên, phá hư sự chèn ép của Thiên Lam Giang đối với Trường Thanh Tiên Quốc. Nếu không có Tần Vấn Thiên, Thiên Lam Tiên Quốc của hắn sẽ làm cho một vài con em vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc ngã xuống ngay tại hoàng cung của Trường Thanh Tiên Quốc, để cho bọn họ có một bài học sâu sắc, tiếp đó đánh sụp khí thế của Trường Thanh Tiên Quốc.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên, khiến cho Thiên Lam Tiên Quốc của hắn bị chèn ép ngược lại, đây là chuyện Thiên Lam Giang không cách nào nhịn được, huống chi mấy thành viên hoàng thất bên hắn còn bị phế Tiên Đài, vì vậy Tần Vấn Thiên nhất định phải chết.
- Xin chỉ giáo.
Tần Vấn Thiên chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn Thiên Lam Trúc đi lên chiến đài, khí thế trên người đối phương bộc phát ra, hư ảnh thần tượng* xuất hiện, thành viên nòng cốt của hoàng thất Thiên Lam Tiên Quốc hình như có rất nhiều người đều lấy thần tượng làm hình, ngưng tụ Tiên Đài.
*thần voi
Tiên Đài thần tượng này tích chứa tiên hoa đáng sợ, tràn ngập tiên uy kinh khủng, hư không biến sắc, hóa thành không gian tinh thần, bầu trời bị đóng dấu thành địa ngục một màu đỏ máu. Hư ảnh thần tượng kia giống như bước ra từ trong ngọn lửa rực cháy của địa ngục huyết sắc, giống như thần tượng vương bằng dung nham, lộ ra hơi thở nóng bỏng đáng sợ, có uy năng cường thịnh.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía chiến đài trên không, ma tượng địa ngục đáng sợ, ẩn chứa uy năng không thể tưởng tượng nổi. Tiên Đài của Thiên Lam Trúc này sợ rằng đã ngưng tụ ra Tiên Đài vương phẩm. Tiên Đài đó nhìn qua sinh lực vô cùng dày nặng, tiên quang hừng hực, sức mạnh công phạt ắt sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế trên người Tần Vấn Thiên cũng nở rộ, hào quang vờn quanh thân mình, Tiên Đài trong cơ thể lưu chuyển tiên mang, không ngừng diễn hóa, xuất hiện một hư ảnh thần tượng.
Đùng.
Thiên Lam Trúc bước ra một bước, hư ảnh thần tượng trong hư không lập tức sát phạt về phía Tần Vấn Thiên. Lại thấy trên người Tần Vấn Thiên truyền ra một tiếng giống như voi kêu, được một hư ảnh thần tượng vô cùng to lớn diễn hóa ra bao phủ, mặc cho thần tượng địa ngục khổng lồ công kích tới, đứng yên bất động.
- Hắn cũng giỏi thần tượng lực?
Ánh mắt mọi người lấp lóe, hai người am hiểu năng lực giống nhau.
Tần Vấn Thiên nâng chân đi về phía trước, đạp xuống chiến đài, một tiếng "bịch" to lớn vang lên, hư không có chút rung rung, tim của Thiên Lam Trúc cũng nhảy lên theo, Tiên Đài của hắn lại có chút dao động, giống như bị một cỗ uy áp vô hình bao phủ.
- Đùng đùng.
Tần Vấn Thiên liên tục bước ra, trong phút chốc Thiên Lam Trúc cảm giác Tiên Đài không ngừng run rẩy, tim hắn đập thình thịch, sắc mặt khẽ biến, hét lớn một tiếng. Thần tượng địa ngục hội tụ lực khắp toàn thân, có được lực hủy diệt kinh người. Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên đã đi tới, giơ tay đánh ra, thần tượng hủy diệt phát ra âm thanh voi kêu kinh thiên, trấn diệt mọi thứ, yêu khí quét sạch thiên địa.
Thiên Lam Trúc đồng thời phát động thuật công phạt lớn, công kích của hai người đụng vào nhau. Dung nham thần tượng địa ngục va chạm với yêu khí ngất trời của thần tượng hủy diệt trấn áp, hư không phát ra tiếng vang nặng nề, gió lốc cuồng bạo điên cuồng tàn phá trên chiến đài, hai công kích bá đạo không ngừng đụng vào nhau. Cùng lúc này thân thể Tần Vấn Thiên vẫn tiến lên phía trước, giống như bước từng bước trong lòng Thiên Lam Trúc.
Thiên Lam Trúc chỉ thấy Tần Vấn Thiên từ trong sức mạnh cuồng bạo kia đi về phía hắn, cả người được bao bọc bởi ánh sáng hủy diệt, một thủ ấn đánh tới. Thân hình Thiên Lam Trúc nhanh chóng thối lui, nhưng lại thấy một đại bàng hủy diệt nhanh như tia chớp tập sát tới. Toàn thân đại bàng này là lệ khí ngập trời, ánh sáng hủy diệt đen nhánh quấn quanh thân, đôi cánh giống như lợi kiếm có thể chém nát mọi thứ, hoàn toàn không thể né tránh.
Thiên Lam Trúc hét lớn một tiếng, thân thể như muốn hóa thành người khổng lồ bằng dung nham, hư ảnh thần tượng như ẩn như hiện, đại bàng cường đại giết tới, điên cuồng chém lên người hắn, nhưng lại không thể để lại chút dấu vết nào. Mà lúc này, bước chân của Tần Vấn Thiên lại đạp tới lần nữa, từng bước một khiến cho tim hắn mãnh liệt nhảy lên, Tiên Đài cũng chấn động.
Trong lòng bàn tay là ánh sáng vô tận, giống như bàn tay của một thần linh đáng sợ nào đó, ấn lên người Thiên Lam Trúc.
Đi đôi với tiếng nứt vỡ, ngọn lửa hừng hực bám trên người Thiên Lam Trúc lần lượt rơi xuống đất, trên mặt hắn tràn ngập vẻ sợ hãi, dưới đôi mày kiếm kia, hai con ngươi nhìn Tần Vấn Thiên đều là khủng hoảng.
Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ sức mạnh trên thân hình Thiên Lam Trúc tan rã, thân thể của hắn bị đánh bay ra ngoài, miệng hộc máu tươi, trong phút chốc trở nên vô cùng tiều tụy. Tiên Đài của hắn đã bị đánh nát, thân thể mềm nhũn nằm trên đất, trở thành một phế nhân?
- Thế này...
Trong lòng mọi người là chấn động, Tần Vấn Thiên lấy tư thái cường thế tuyệt đối nghiền ép Thiên Lam Trúc, sức chiến đấu của hai người tựa như không cùng một cấp bậc.
Sắc mặt Thiên Lam Giang khó coi tới trình độ cao nhất, thực lực của Thiên Lam Trúc đã là một người rất mạnh trong số bọn họ, hơn nữa cảnh giới còn cao hơn Tần Vấn Thiên. Hắn vốn hy vọng Thiên Lam Trúc có thể tiêu diệt được Tần Vấn Thiên. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Thiên Lam Trúc bị phế, Tần Vấn Thiên không có một chút thương tổn nào.
- Cái này, chính là kết quả ngươi muốn?
Thân thể Tần Vấn Thiên chậm rãi quay qua, nhìn về phía Thiên Lam Giang ở dưới chiến đài:
- Ta đã nói, khiêu chiến ta, người của ngươi, không xứng.
Rắc rắc.
Thiên Lam Giang nắm chặt hai đấm, hôm nay đối kháng với Tần Vấn Thiên, Thiên Lam Tiên Quốc của hắn có thể nói là mất sạch mặt mũi, một trận thắng cũng không đánh ra, là toàn bại.
- Ngươi rất giỏi.
Thiên Lam Giang lạnh lùng mở miệng:
- Nhưng mà, cho dù ngươi thắng, vậy thì đã sao?
- Chuyện này cũng không đại biểu được cái gì, so tài thắng lợi không ngăn cản được xu thế tất yếu. Có khế ước ở đây, công chúa của Trường Thanh Tiên Quốc bắt buộc phải gả vào Thiên Lam Tiên Quốc ta.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thiên Lam Giang, chỉ thấy tay hắn chỉ về phía Thiên Lam Hải nói:
- Chỉ một tên phế vật như hắn, xứng sao? Thanh nhi là bạn gái của ta, tương lai của nàng, không ai có thể cưỡng ép.
- Thật sao?
Trong ánh mắt Thiên Lam Giang lộ ra sát cơ, không chút che giấu nhìn Tần Vấn Thiên phất tay áo nói:
- Tiên Vực Tài Quyết sẽ quyết định làm thế nào, nếu Trường Thanh Tiên Quốc không tuân thủ ước hẹn theo Tiên Vực Tài Quyết, vậy chính là tuyên chiến với các thế lực của Tiên Vực. Ta thật muốn xem xem, Trường Thanh Tiên Quốc lựa chọn tuân thủ ước hẹn gả công chúa, hay là chờ tiên quốc bị diệt.
- Ngươi, cũng mỏi mắt mong chờ đi.
Nói xong, Thiên Lam Giang xoay người, dậm chân đi. Hôm nay bị Tần Vấn Thiên đảo loạn mọi chuyện, lưu lại nữa cũng không có ý nghĩa gì.
- Vãn bối thành tâm tới bái kiến, Trường Thanh Tiên Quốc làm khó khắp nơi, không chịu tuân thủ ước hẹn, Trường Thanh Đại Đế tiền bối cũng không tự mình ra tiếp đón chúng ta. Như vậy không thể làm gì khác là để Tiên Vực quyết định rồi.
Thiên Lam Giang cao giọng nói, sóng âm đáng sợ chấn động hư không, lại truyền khắp ngóc ngách hoàng cung Tiên Quốc.
Tất cả người của Thiên Lam Tiên Quốc đều rời đi theo Thiên Lam Giang. Hôm nay tới vốn là để chèn ép Trường Thanh Tiên Quốc, không ngờ rằng lại bị Tần Vấn Thiên làm nhục lại.
- Cáo từ.
Người của Chí Tôn kiếm phái cũng vội vàng đứng dậy, cáo từ rời đi.
Không ít người của Thiên Yêu Cung và hoàng triều Thái Hoa nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đều lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường. Hôm nay Tần Vấn Thiên đã khiến cho những thế lực lớn đông bộ Tiên Vực biết tới, một vị thanh niên cảnh giới Tiên Đài tầng hai, lại dám khiêu khích Thiên Lam Tiên Quốc.
Hơn nữa, hắn còn kéo theo công chúa Thanh nhi - con gái của Trường Thanh Đại Đế, hủy bỏ cái gọi là ước định với Thiên Lam Tiên Quốc.
- Cáo từ.
Cường giả các phe vội vàng đứng dậy, từng người một cáo từ. Không bao lâu sau, cường giả bao la đã đi về hết, chỉ còn người của Trường Thanh Tiên Quốc và người của Thiên Biến Tiên Môn vẫn còn ở lại.
Tần Vấn Thiên đã đi xuống khỏi chiến đài, trở lại bên cạnh Thanh nhi, hắn vẫn nắm lấy tay Thanh nhi, ánh măt hai người nhìn về phía Trường Thanh Long Hạo và những vương hầu của tiên quốc.
Đối phương cũng nhìn về phía hai người họ, bầu không khí có vẻ có chút quỷ dị. Dù sao thì chuyện của Tần Vấn Thiên và Thanh nhi, rất nhiều vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc lúc trước đều tỏ thái độ khinh thường, còn làm khó Tần Vấn Thiên khắp nơi. Nhưng chuyện tình hôm này, lại khiến cho bọn họ phải thay đổi cách nhìn đối với Tần Vấn Thiên, vì thế không khí cũng có chút ngượng ngùng.
- Chư vị tạm thời lưu lại hoàng cung đi.
Trường Thanh Long Hạo yên lặng trong chốc lát, thì lên tiếng, rồi cũng xoay người rời đi. Những lời này tựa như có thâm ý, nhưng hắn cũng không nói nhiều thêm một lời.
Những vương hầu kia sau khi nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên và Thanh nhi một cái, thì cũng tự mình rời đi.
Chỉ thấy Trường Bình công chúa đi về phía đám người Tần Vấn Thiên, nhìn hai người trước mắt, cười nói:
- Hai người các ngươi, tới thật sự rất đúng lúc.
- Ở chỗ sư phụ biết được chuyện bên này.
Thanh nhi thanh thúy nói, công chúa Trường Bình gật đầu một cái nhìn về phía Tần Vấn Thiên:
- Ngươi thì sao, vì Thanh nhi mà đến hả?
- Ừ, ở Thiên Biến Tiên Môn biết được chuyện, nên chạy tới nơi này nhìn một chút, không ngờ lại gặp phải Thiên Lam Tiên Quốc tới nơi này gây chuyện.
Tần Vấn Thiên nói.
- Rất tốt, xem ra hai người các ngươi có tiến triển rồi.
Công chúa Trường Bình cười khúc khích. Chuyện xảy ra hôm nay, đối với Tần Vấn Thiên và Thanh nhi hiển nhiên là một chuyện tốt, rất có lợi đối với chuyện thúc đẩy bọn họ chung một chỗ.
- Vấn Thiên, ngươi vẫn tạm thời ở lại trong phủ ta đi. Hiện giờ có lẽ Thiên Lam Tiên Quốc đã hận ngươi tới thấu xương rồi, không biết sẽ làm ra trò gì nữa.
- Ừ, được.
Tần Vấn Thiên có thể ở một chỗ với Thanh nhi đương nhiên sẽ không từ chối. Hai người đã nhiều năm không gặp, hiếm khi tụ lại một chỗ.
Đoàn người Thiên Biến Tiên Môn theo công chúa Trường Bình về phủ đệ của nàng. Công chúa Trường Bình và Xích Đồng hầu chiêu đãi mọi người một phen, sau đó Tần Vấn Thiên một mình cùng Thanh nhi gặp nhau trong viện ngày xưa hắn từng ở. Hai người kéo nhau tới bờ hồ ngồi xuống, tuy có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nói gì.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn luôn nhìn dung nhan lạnh lùng nhưng kiều diễm động nhân của Thanh nhi. Tuy Thanh nhi làm bộ không nhìn thấy, từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng, nhưng đôi mắt lại nháy nháy, giọng nói thanh thúy vang lên:
- Ngươi nhìn cái gì.
- Thanh nhi, nàng lại đẹp hơn, thật muốn hôn một cái.
Tần Vấn Thiên cười nói, Thanh nhi không thèm nhìn hắn, chỉ trầm tư nhìn về phía trước không nói gì.
Tần Vấn Thiên nhìn mỹ nhân an tĩnh này, đầu hướng về phía trước. Hắn cảm giác Thanh nhi nắm thật chặt tay hắn, nhưng lại không có từ chối, trong lòng có chút luống cuống.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ lại trong trẻo lạnh lùng, Tần Vấn Thiên ôn nhu hôn lên. Trên gò má trắng nõn của Thanh nhi đột nhiên hiện lên một màu hồng hồng động lòng người, thật là đẹp tới nghẹt thở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận