Thái Cổ Thần Vương

Đệ tử Thần Vương

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thần Vương Điện, đại hôn của Thần Vương Tần Vấn Thiên, trong tòa cổ điện to lớn, không biết có bao nhiêu tiệc rượu, cảnh tượng ở đây, ba mươi ba Thiên Tiên Giới đều có thể nhìn thấy, chúng sinh gửi lời chúc phúc, đây là hôn lễ lớn nhất long trọng nhất trong lịch sử thế gian.
Hôn lễ này, các thế lực trực thuộc Thần Vương Điện đều tới giúp đỡ, Thiên Thần đều đang làm những việc lặt vặt, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, đã bao giờ từng có?
Bốn vị tân nương của Thần Vương đều rất đẹp, hơn nữa, mỗi người đều có vẻ đẹp khác nhau, trong số bốn nữ tử đó, Bắc Minh U Hoàng có lẽ là vị tân nương e thẹn nhất, bầu bạn nhiều năm, chờ đợi nhiều năm, tới nay cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, Tần Vấn Thiên tổ chức hôn lễ thịnh thế, cưới nàng về, người có khí chất băng giá là nàng hôm toát lên vẻ đẹp ôn nhu hiền hòa, thánh khiết vô song
Tần Vấn Thiên đứng cùng với bốn thê tử của mình, nhìn xứng đôi tới thế, cũng chỉ có Thần Vương mới có thể đồng thời tương xứng với các nữ tử ưu tú như các nàng.
Các vị trưởng bối đều ngồi trên lễ đài, đợi các nàng tới mời rượu, người nhà kiếp thứ hai của Khuynh Thành có chút không quen, rõ ràng rất câu nệ, bọn họ vốn nghĩ Khuynh Thành được gả vào Tiên môn, nào có nghĩ lại gả cho Thần Vương, một nhân vật vô song có một không hai trên thế gian, ngồi bên cạnh bọn họ toàn những đại nhân vật, những người làm việc lặt vặt cũng đều là những nhân vật cao cao tại thượng, nếu như trước kia, bọn họ cả đời cũng không thể nào gặp được.
Người vui nhất đương nhiên là Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết, còn cả bọn Tần Thiên Cương, đây là lần đầ tiên bọn họ tham gia hôn lễ của Tần Vấn Thiên một cách thật sự về ý nghĩa, đây là con trai và con dâu của bọn họ, Tần Vấn Thiên cưới về bốn nữ tử, cử hành hôn lễ thịnh thế này, nguyên nhân lớn cũng là vì phụ mẫu hắn, trước giờ chưa bao giờ được chứng kiến một cách thật sự thời khắc hạnh phúc ấy, hiện nay, tất cả những điều này, cuối cùng đã có thể bù đắp.
Tần Xuyên, Diệp Thanh Vân và cả những người của Mạc phủ trước kia đều đã từng trải qua, thêm một lần nữa tham dự nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vô cùng.
Người vui nhất vẫn là Bắc Minh Đại Đế, cuối cùng lão cũng được như ý, trở thành nhạc phụ chính hiệu của Tần Vấn Thiên, lần này có thể nở mày nở mặt trước mặt Trường Thanh Đại Đế rồi, còn nhướng mày thị uy với Trường Thanh Đại Đế trong hôn lễ, chọc cho Trường Thanh Đại Đế phải cười lớn, cái lão già này.
Lần này, tất cả trưởng bối đều ở đây, đây có thể tính như là một cuộc đại đoàn viên thực sự.
Những trưởng bối này ngồi trên lễ đài, còn có một màn kịch nho nhỏ chen vào lúc đó, hai lão già tranh nhau vị trí gần trung tâm hơn một chút, giống như “hai lão già đầu rồi còn không biết tự tôn”
- Ta là lão sư của hai người Tần Vấn Thiên và U Hoàng đấy nhé, bọn họ có ngày hôm nay, đều là do ta xúc tiến đấy, ngươi dám tranh với ta, hứ.
Lão già điên ngoan cố bướng bỉnh đương nhiên hai lão già này chỉ đấu khẩu kiểu tức khí với nhau cho vui.
- Làm sao mà không được, không có ta Tần Vấn Thiên có thể có ngày hôm nay sao, ta có thể nói là bán sư tôn của hắn đó, dạy bảo Đế Thiên tu hành nhiều năm, bây giờ dù bọn họ thân hóa làm một, nhưng không có ta, liệu hắn có được thành tựu ngày hôm nay sao?
Một lão già khác tức giận trợn mắt vểnh râu phùng mang trợn má, làm gì có lý đó.
- Tu vi của ngươi có mạnh bằng ta không?
Câu nói này của Tử Thần xém chút nữa làm cho đối phương tức mà chết, chẳng còn nói được lời nào, loại ngươi nào thế này, lại còn so cả tu vi, thật khi dễ người ta quá.
Thấy điệu bộ của đối phương, Tử Thần nở nụ cười:
- Được được, nể ngươi là bán sư tôn của Tần Vấn Thiên, chúng ta cùng ngồi bên này.
- Vậy còn được.
Lão già kia hài lòng gật đầu, sau đó cùng nhau quan sát cảnh tượng phía trước, khuôn mặt tươi cười, một thanh niên trẻ tuổi lạnh lùng nghiêm nghị đang đứng phía sau lão.
- Nhìn thấy chưa, vẫn là ta có mắt nhìn người, Thái Cổ Thần Vương, độc nhất vô nhị, khi nào ngươi có được một nửa thành tích như hắn, thì ta cũng đã đủ hài lòng rồi.
Lão già nói, người thanh niên đứng sau sầm mặt, nhất thời không biết nói gì, một nửa thành tựu của Tần Vấn Thiên là bao nhiêu chứ? Cũng phải là cấp bậc Thần Vương cơ, lão nhân gia người bị người khác bắt nạt, lại trút giận dữ lên ta? Quá ư là ức hiệp ta rồi, tốt xấu gì thì thời gian mà ta bên người cũng dài hơn so với Đế Thiên mà, hiện tai, ai da…
Tần Vấn Thiên dắt theo bốn nữ tử tiến lên kính trà, người một nhà hòa thuận vui vẻ, hôn lễ long trọng trước giờ chưa từng có như vậy được chúng sinh trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực chứng kiến, nhưng lại cực kỳ bình thường giản đơn, ngoài việc số người hơi nhiều một chút ra, hoàn toàn không có gì quá đặc biệt, giản dị tự nhiên, quy củ phép tắc, nhưng mà, làm cho người trong thế gian cảm nhận được một bầu không khí ấm áp.
Thế nhưng, khung cảnh ấm áp này lại khiến một số người rơi lệ, trong đó có một vài nữ tử, bọn họ đều ở những nơi khác nhau trên Thanh Huyền Tiên Vực, đã từng, bọn họ đã từng ở rất gần hắn, nhưng mà hiện nay, nhìn hắn bước lên đỉnh cao, dắt tay thê tử, ba mươi ba Thiên Tiên Vực cùng chứng kiến, các nàng, chỉ có thể đứng từ một nơi xa lặng lẽ quan sát, ngắm nhìn khung cảnh lung linh tuyệt đẹp đó, lặng lẽ gửi lời chúc phúc.
Thái Cổ Tiên Vực, cũng có vô số người đang quan sát, đặc biệt là ở những nơi mà Tần Vấn Thiên từng ở lại, ví dụ như Thanh Thành Giới, đó là tín ngưỡng của bọn họ, Thần của bọn họ, hai chữ Thanh Thành trong Thanh Thành Giới, được đặt theo tên của Thanh Nhi và Khuynh Thành, tới nay, bọn họ cùng nhau chứng kiến cảnh này.
Nghe nói, đại hôn của Thần Vương, tiệc rượu trong Thần Vương Điện sẽ diễn ra suốt ba tháng, lúc đó, sẽ có Thiên Thần giảng đạo, phúc trạch cho những người tới chúc mừng, bởi vậy người có tu vi mạnh một chút ở Thái Cổ Tiên Vực, đều không tiếc mọi thứ để vượt các địa vực mà tới, còn người của Thiên Vực, thì càng nỗ lực để có thể nhanh chóng tới được Thần Vương Điện.
Trong số những người đang nhanh chóng lên đường, có một đám người, tu vi của bọn họ không cao lắm đại đa số đề là Tiên Cảnh giới, chỉ có một nhân vật Giới Chủ, rõ ràng có chút phong trần mệt mỏi, giống như đang liên tục gấp rút lên đường.
- Thần Vương Điện, sắp tới rồi.
Lúc này, một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú trong đám người đó nhìn về phía đại điện nguy nga sừng sững trong mây, đôi mắt hơi ươn ướt, sắp tới rồi sao.
- Tỷ, Tiểu Hà, chúng ta sắp tới rồi.
Người thanh niên trẻ tuổi vừa hứng khởi lại vừa căng thẳng.
- Ừ sắp tới rồi.
Tỷ tỷ của hắn rất xinh đẹp, một nét đẹp thanh thuần, nói:
- Nhưng mà, Tần đại ca liệu còn nhớ chúng ta không?
- Sư tôn chắc sẽ nhớ thôi, người tốt với chúng ta chừng đó, nếu sư tôn không nhớ chúng ta cũng không sao, ít nhất chúng ta có thể nhìn thấy người, cũng toại được một tâm nguyện.
Người thanh niên cười nói.
- Đúng. Tần đại ca lương thiện như vậy, chắc chắn huynh ấy không quên đâu.
Nữ tử nghiêm trang gật đầu, nhớ lại từng cảnh ngày hôm đó khi gặp Tần Vấn Thiên ở trong tòa thành nhỏ, mặc dù nàng biết Tần Vấn Thiên nhận đệ đệ của nàng làm đệ tử là có nguyên nhân, chỉ là vì muốn bảo vệ đệ đệ nàng.
- Chúng ta đã tiêu hết tài sản tích lũy của trên người mới mượn được đại trận truyền tống cuối cùng cũng tới được mảnh đất này, Tần Phong, nếu như ngươi nói dối, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, đến lúc đó ngươi đừng có lấy lý do là Thần Vương không nhớ bọn ngươi để làm cớ đó.
Một nam tử bên cạnh sắc mặt sắc lạnh, nói với Tần Phong.
- Ca, Tần Phong không gạt ta đâu.
Nữ tử tên Tiểu Hà đó nắm lấy tay của Tần Phong kẻ đang ở cạnh nàng, dịu dàng nói.
- Lòng người khó lường, ai mà biết hắn có phải là nhắm vào sức mạnh gia tộc chúng ta hay không, có thể đi một chặng đường dài tới đây, chẳng phải là nhờ vào thực lực của gia tộc chúng ta sao, tích góp tích lũy trên người hắn đó theo như hắn nói thì khi vượt các địa vực từ Thanh Huyền đã dùng hết từ lâu rồi.
Nam tử lạnh lùng nói, hắn đến từ một gia tốc thế lực của Thái Cổ, Tần Phong và muội muội của hắn ở bên nhau hắn trước giờ luôn phản đối, thậm chí người trong gia tộc của hắn cũng phản đối, nếu không phải là trong trận Thần chiến bạo phát hai mươi năm trước, Tần Phong nói hắn quen người được phong Vương trong trận Thần chiến đó, hơn nữa còn là sư tôn mà hắn luôn tìm kiếm, thì bọn họ làm gì có chuyện lãng phí thời gian cho Tần Phong.
- Ca.
Tiểu Hà tức giận trừng mắt nhìn ca ca của mình, nàng càng nắm chặt hơn tay của Tần Phong, nói:
- Tần Phong, huynh đừng để ý.
- Không đâu.
Tần Phong mỉm cười lắc đầu.
- Cho dù Thần Vương không quen biết mọi người cũng không sao đến lúc đó chúng ta sẽ muộn cớ rồi bỏ trốn với nhau, ta sẽ cùng huynh đi khắp mọi chân trời.
Tiểu Hà truyền âm với Tần phong, Tần Phong nắm tay nàng càng chặt hơn, giờ hắn hy vọng sư tôn vẫn còn nhớ tới hắn, không phải vì hắn mà là vì Tiểu Hà, hắn không hy vọng Tiểu Hà phải trốn đi với hắn, bỏ mạng nơi góc bể chân trời.
Trên thực tế, cũng không phải vì Tần Vấn Thiên là Thần Vương mà hắn mới đi tìm, từ rất lâu rồi, trước kia, khi hắn biết Tần Vấn Thiên trở thành Thiên Đế của Thanh Huyền là hắn đã bắt đầu đi tìm, đã tìm tới Thiên Đế Cung, nhưng khi đó, người thân của Tần Vấn Thiên ở Thiên Đế Cung đều đã được đón đi, những người ở lại, bản thân cũng chẳng gặp được Tần Vấn Thiên làm sao có thể giúp hắn tiến cử được, hắn chỉ có thể mượn đại trận của Thanh Huyền để đến Thái Cổ thăm dò tin tức sư tôn, hắn chỉ muốn được gặp sư tôn của mình.
Nhưng khi tới Thái Cổ hắn quen Tiểu Hà, có nữ tử mà mình yêu rồi hắn lại càng hy vọng sư tôn có thể nhớ hắn, hắn biết cách nghĩ này có đôi chút ích kỷ.
- Đi thôi.
Tần Phong khẽ nói, tiếp tục chạy nhanh, cuối cùng, bọn họ tới bên ngoài Thần Vương Điện, đã nhìn thấy dãy cung điện nguy nga đồ sộ.
Thần Vương thiết yến mời cả thiên hạ, tất cả mọi người đều có thể vào Thần Vương Điện thưởng thức yến tiệc, bọn người Tần Phong rất kích động, cũng rất thấp thỏm, cho dù có là ông anh vợ hung hăng cũng thấy rất căng thẳng, ở đây, là Thần Vương Điện.
Được đưa vào nhập tiệc, ông anh vợ của Tần Phong ra dấu bằng mắt với hắn, Tần Phong gọi một nữ tử xinh đẹp đang bận rộn đi tới đi lui trong đám đông lại hỏi:
- Tiên tử.
- Có chuyện gì sao?
Vị Tiên tử đó tới từ Nam Hoàng Thị, vô cùng xinh đẹp, có vài phần phong thái của Nam Hoàng Vân Hi năm nào.
- Tiên tử, ta có thể gặp Thần Vương không?
Tần Phong căng thẳng nói, Nam Hoàng Tiên Tử cười bảo:
- Ở đây mỗi ngày không biết có bao nhiêu người muốn gặp Thần Vương.
Sắc mặt Tần Phong buồn bã, cũng đúng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người muốn gặp sư tôn cơ mà.
- Hắn là đệ tử của Thần Vương, năm đó bị đi lạc nhau giờ hắn tới tìm Thần Vương.
Ông anh rể của Tần Phong nói, đôi mắt đẹp của Nam Hoàng Tiên Tử chăm chú nhìn, rồi khẽ nói:
- Ta nghe nói Thần Vương chỉ có hai nữ đệ tử, Chỉ Yên và Chỉ Nhiên, bọn họ đang ở trong Thần Vương Điện, còn có đệ tử nữa sao?
Nói rồi ánh mắt nàng ngừng lại nơi Tần Phong, Tần Phong nhìn đôi mắt đẹp của nàng, nghiêm trang gật đầu, có điều lại có chút không tự tin nói:
- Việc từ rất lâu trước đó rồi.
- Vậy ta giúp ngươi hỏi Sênh Ca Thần Nữ.
Nam Hoàng Tiên Tử mỉm cười nói, sau đó rời đi, chuyện như vậy có lẽ không ai dám nói dối mới phải, cho đó vẫn cần phải coi trọng, ai dám giả mạo là đệ tử của Thần Vương trong Thần Vương Điện chứ.
Tần Phong lộ vẻ căng thẳng, không lâu sau đó, một nhân vật Thần Nữ tuyệt sắc đi tới, tựa như Thần Nữ của Cửu Thiên, thánh khiết vô song, hệt như người đẹp trong tranh, Nam Hoàng Sênh Ca vốn dĩ đẹp tựa tranh vẽ, tới nay lại là Thiên Thần, khí chất càng không cần nói tới, khiến cho đám đông nhìn mà thất thần, run rẩy nơm nớp đứng lên.
Nam Hoàng Sênh Ca mỉm cười, nhìn Tần Phong nói:
- Ngươi là đệ tử của Tần đại ca?
Người có thể xưng hô Tần đại ca, không cần nghĩ cũng biết được thân phận của nữ tử này, tự nhiên mọi người đều cảm thấy căng thẳng.
- Đúng.
Tần Phong gật đầu, Nam Hoàng Sênh Ca khẽ gật đầu, sau đó một thần niệm truyền vào trong Thần Vương Điện, khoảnh khắc sau, một đạo thần niệm truyền xuống cười nói:
- Tần Phong, nha đầu Tần Thanh, mau vào đây.
Nghe âm thanh quen thuộc này, Tần Phong run lên dữ dội, trái tim hắn còn càng kích động hơn, còn Tần Thanh, không còn kiềm được nữa hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Bạn cần đăng nhập để bình luận