Thái Cổ Thần Vương

Làm nữ nô của ta

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Bất Giới hòa thượng nghiêm trang nhìn Tần Vấn Thiên, đáp lại:
- Nếu nói vô sỉ thì sao có thể so với Tần huynh. Ngươi làm chuyện gì với Thanh Y thánh nữ, ta rõ ràng nhất. Chậc chậc, thật là... Mặc dù là bạn, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở tiên tử Dao Đài giữ khoảng cách thích hợp với Tần huynh đây.
Vừa nói thân thể hắn vừa nhích lại gần Trầm Nguyệt Hoa, Tần Vấn Thiên hoàn toàn bị hắn đánh bại, hỏi:
- Sở Thanh Y ở chỗ nào?
- Tần huynh, chuyện này thì để ta mang ngươi đi tìm người.
Bất Giới trả lời, sau đó thân hình chợt lóe, Tần Vấn Thiên cũng đi theo. Trầm Nguyệt Hoa và mấy vị tiên tử Dao Đài nhìn nhau, sau đó thân hình cũng chớp động, đi theo phía sau hai người. Các nàng giống như Tần Vấn Thiên, bị Bất Giới hòa thượng này gài bẫy, nhưng hòa thượng này là người của Vấn Tâm tự, bản thân cũng là nhân vật siêu phàm, chỉ là nhìn địch ý của mỹ nữ Truy Nhật Tiên Quốc kia, hòa thượng này hình như có chút...
Sau một khoảng thời gian, Tần Vấn Thiên và mọi người đi tới một dãy núi. Dãy núi hoang dã này an tĩnh không có tiếng người, nhưng thường xuyên có yêu thú qua lại, Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc, Sở Thanh Y chạy tới nơi này làm gì, chẳng lẽ phát hiện kỳ ngộ gì sao?
- Ở phía trước, Tần huynh cứ đi thẳng một đường, tiên niệm dò về phía trước, tự nhiên có thể tìm được người. Mặc dù ngươi là huynh đệ bạn bè tốt của ta, nhưng mà chuyện này liên quan tới ân oán cá nhân giữa ngươi và Sở Thanh Y, dù sao thì lúc trước là ngươi có lỗi với Thanh Y thánh nữ. Lúc này, vi huynh ta không nhúng tay vào nữa, sẽ đứng ngoài này canh gác cho ngươi, ta sẽ chiếu cố tốt bạn tốt tiên tử đây.
Bất Giới vỗ bả vai Tần Vấn Thiên một cái nói, rất là khách khí, nói đến hiên ngang.
Tần Vấn Thiên coi như là hiểu rõ hòa thượng này rồi, quá vô sỉ, không muốn giúp mà còn nói chuyện tới hiên ngang chính nghĩa như vậy, ngôn từ mơ hồ còn khiến cho tiên tử Dao Đài lầm tưởng hắn thật sự đã làm ra cái chuyện gì với Sở Thanh Y vậy. So sánh ra thì cũng ngang với trình độ vô sỉ của Phàm Nhạc mập mạp năm đó.
Thân hình chợt lóe, Tần Vấn Thiên không thèm quan tâm tới đồ vô sỉ kia, trực tiếp đi về phía trước, tiên niệm của hắn tràn ra, xông thẳng vào trong dãy núi.
Thấy Tần Vấn Thiên rời đi, Bất Giới hòa thượng nói:
- Tiên tử Dao Đài có tính toán gì không, ta chuẩn bị tạm thời rời khỏi Thông Thiên giới rồi. Nếu không thì đi cùng nhau luôn?
- Ngươi làm như vậy có phải là quá vô sỉ rồi hay không?
Trầm Nguyệt Hoa nói.
- Truy tung thuật của Truy Nhật Tiên Quốc lợi hại cỡ nào, ngươi cũng biết, lúc này bọn họ đang đi triệu tập cường giả tới, nếu ta không đi thì sẽ liên lụy tới tiên tử. Chuyện này sao ta có thể nhẫn tâm làm được.
Bất Giới hòa thượng nói.
- Ngươi đi đi, ta lại không có đại thù gì với Truy Nhật Tiên Quốc, chỉ cần giải thích rõ, thì sẽ không sao.
Trầm Nguyệt Hoa lại cười nói, Bất Giới hòa thượng gật đầu:
- Tiên tử bảo trọng.
Dứt lời, hắn rời đi luôn, cũng không biết hắn đã làm chuyện gì với mỹ nữ Truy Nhật Tiên Quốc kia.
Tần Vấn Thiên một đường đi tới trước, quả nhiên hắn phát hiện bóng dáng Sở Thanh Y, không chỉ có mình nàng ta, mà còn có hai nữ tử của thánh điện Phiêu Tuyết, nhưng tu vi đều không quá cao. Hai người kia thủ ở bên ngoài, Sở Thanh Y hình như đang làm gì đó, khi tiên niệm cảm giác được tới đó thì ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên.
Trước đỉnh núi, trên đá lớn, hai nữ tử của thánh điện Phiêu Tuyết nhìn qua một phía, một người trong đó lên tiếng nói:
- Thanh Y, có người tới, dùng tiên niệm thăm dò nơi này.
- Là hắn, người ngươi muốn tìm.
Một người khác nhận ra nói, trong con ngươi xinh đẹp của Sở Thanh Y đứng trên vách núi thoáng qua một tia sáng lạnh như băng. Tiên niệm của nàng tràn ra, quả nhiên thấy được một bóng người đang chạy về phía này, chính là Tần Vấn Thiên.
Nàng nhìn hai người đang cuộn người trước mắt nói:
- Nếu vậy thì, người cũng tới đủ rồi.
- Ngươi giết chúng ta đi.
Trước mặt Sở Thanh Y, có hai người bị hành hạ đã không còn hình người, khí tức yếu ớt, hai tay bị chém, Tiên Đài bị phế, chỉ muốn chết.
Hai người này, không ai khác chính là hai người làm nhục Sở Thanh Y lúc trước. Tuy nói hành vi ngày đó của bọn họ rất hèn hạ, nhưng thực tế thì hai người cũng là nhân vật thiên kiêu của Thực Thiên Thánh Giáo, hiện giờ lại bị hành hạ như vậy, đau đến không muốn sống.
- Giết các ngươi? Ta sẽ khiến cho hai người các ngươi hối hận vì đã sống trên cõi đời này.
Ngón tay Sở Thanh Y đâm tới, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mắt hai người này đã bị đâm mù. Chính là hai cặp mắt này, thấy được cái không nên thấy, đáng tiếc đây là Thông Thiên giới, nàng hận không thể hành hạ hai người bọn họ như vậy ở thế giới thật.
- Ta sẽ hành hạ các ngươi liên tục, khiến cho bản thể của các ngươi cũng điên cuồng theo, rơi vào ma chướng, không cách nào thoát ra.
Sở Thanh Y vô cùng thống hận nói. Vẻ đẹp của nàng vốn mỹ lệ nhưng bởi vì oán niệm đáng sợ này mà trở nên méo mó. Nàng căm ghét hai người này, cho tới bây giờ chưa từng hận ai như vậy.
Cuối cùng, phía xa xa có gió thổi tới, Tần Vấn Thiên đi tới nơi này. Sở Thanh Y di chuyển tới đá lớn bên kia, đứng chung với hai nữ tử của thánh điện Phiêu Tuyết, nhìn chằm chằm bóng người đi tới.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Sở Thanh Y muốn tách ra với mấy người khác. Bởi vì chuyện này, nàng không muốn để cho những người khác biết, nàng muốn báo thù.
Nhìn hai tên cường giả của Thực Thiên Thánh Giáo, bọn họ cũng coi như tự tạo nghiệp chướng. Mặc dù Tần Vấn Thiên chán ghét cái loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như Sở Thanh Y, nhưng hai người kia thừa dịp người ta gặp nguy mà làm chuyện hèn hạ, thì không thể không khiến người ta sỉ vả.
- Ta tìm ngươi rất lâu, không ngờ ngươi lại tự mình tới trước.
Sở Thanh Y nhìn Tần Vấn Thiên, trong con ngươi xinh đẹp có hận ý mãnh liệt. Cho dù đã qua ba năm, nàng vẫn không thể quên được nỗi sỉ nhục trọn đời kia.
Khí thế trên người nàng mạnh mẽ tràn ra, một cỗ khí tức hàn băng đánh tới. Sau khi thánh viện giảng đạo, chấp niệm tu hành của nàng vô cùng mãnh liệt, nên đột phá cảnh giới, bước vào Tiên Đài tầng sáu, chiến lực cường đại hơn không chỉ một bậc. Hơn nữa, hai nữ tử thánh điện Phiêu Tuyết bên người cũng là cường giả Tiên Đài tầng sáu, Tần Vấn Thiên tới đơn giản là tự tìm đường chết.
- Chuyện ba năm trước, ta tự hỏi lòng đã hết sức. Ngươi mưu đồ gây rối với ta, không có được bí pháp thì muốn tru diệt ta. Ta đánh ngươi bị thương là không đúng sao?
Tần Vấn Thiên chất vấn Sở Thanh Y, nhưng lại thấy Sở Thanh Y băng hàn nói:
- Bây giờ ngươi còn muốn bàn chuyện nên hay không nên với ta?
- Đúng. Ngươi bị hai người này làm nhục, là bởi vì ta đánh ngươi trọng thương, cho dù ngươi coi ta là kẻ thù, ta cũng không thể nói gì được. Ngươi muốn đối phó với ta như thế nào thì là chuyện giữa chúng ta, nhưng ngươi ngàn sai vạn sai, không nên giận cá chém thớt lên sư đệ ta.
Khí thế cuồng bạo của Tiên Đài tầng bốn trên người Tần Vấn Thiên bộc phát ra, khiến cho Sở Thanh Y hơi sửng sốt. Khó trách Tần Vấn Thiên dám tới một mình, hóa ra cũng phá cảnh rồi.
- Ngươi lợi dụng sắc đẹp, câu dẫn Lôi Bá, hạ thủ với sư đệ ta, ngược đãi làm nhục sư đệ ta. Mối thù này, cho dù là ngươi hay Lôi Bá, ta cũng sẽ thanh toán đủ.
Tần Vấn Thiên giống như thần ma bất diệt, Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ nở rộ, toàn thân như có thần uy vô thượng hung mãnh nhào ra.
- Oanh!!!
Ba cỗ khí tức băng hàn đồng thời tấn công về phía Tần Vấn Thiên, trong phút chốc, không gian như muốn đóng băng. Thân thể Tần Vấn Thiên nở rộ kiếm uy vô tận, quét sạch mọi thứ, không gian đống băng không ngừng bể nát. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước ra một bước, giống như sóng to gió lớn, ngón tay hán chỉ về phía trước, Tiên Đài diễn hóa ra một hư ảnh đại bàng, tiên lực vô tận điên cuồng trào về phía đầu ngón tay.
Diệt Tiên kiếm, thức thứ hai. Một thức này của Diệt Tiên kiếm lấy đại bàng mà Tiên Đài thánh phẩm của Tần Vấn Thiên diễn hóa ra làm kiếm, dùng Thần Thủ đánh ra, uy lực đáng sợ cỡ nào. Trong phút chốc, một kiếm khí Thiên Bằng điên cuồng gào thét lao ra, đánh về phía ba người. Ba nữ tử thánh điện Phiêu Tuyết điên cuồng chống cự, ngón tay của Tần Vấn Thiên trực tiếp đè xuống một người trong đó, một con đại bàng lập tức chém lên người nàng, tru diệt nàng.
- Trấn, Diệt.
Tần Vấn Thiên miệng phun chân ngôn, không ngừng đánh úp, trấn áp sức mạnh công kích của đối phương, nhanh như tia chớp, hoàn toàn không cho đối phương phản kháng. Sắc mặt Sở Thanh Y trắng bệch, từng câu chân ngôn từ bầu trời trấn giết xuống, trong chữ cổ tích chứa thần quang vô thượng, uy lực vô cùng. Tần Vấn Thiên giơ bàn tay lên đánh ra bảo thuật đại bàng, hung cầm xé hư không, lại tru diệt một cường giả khác của thánh điện Phiêu Tuyết. Chiến lực mạnh mẽ như vậy khiến người ta kinh hãi sợ run.
Sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên có thể chống lại vương tộc Bạch Hổ tộc Bạch Mâu, thì ở trạng thái toàn thịnh của Tần Vấn Thiên, hai vị cường giả thánh điện Phiêu Tuyết mặc dù lợi hại thì vẫn có chênh lệch. Tần Vấn Thiên lại xuất thủ không chút lưu tình, không cho các nàng một tia cơ hội.
Thân thể Sở Thanh Y cũng bị đánh lui, sắc mặt nàng ta thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi. Nàng ta nhìn Tần Vấn Thiên. Vì sao, vì sao hắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
- Lúc đầu, ngươi mơ ước bí pháp của ta, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo miệt thị ta. Cho dù ngươi là thánh nữ thánh điện Phiêu Tuyết, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm sao?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, lúc dậm chân cũng có uy thế ngút trời, khiến cho nội tâm kiêu ngạo của Sở Thanh Y dao động.
- Đông.
Tần Vấn Thiên đi về phía trước, trên Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ tràn ra tiên uy vô biên, khiến cho Tiên Đài của Sở Thanh Y mơ hồ cảm giác như bị áp chế. Từng chữ cổ từ trong Tiên Đài bay ra, chữ Trấn, chữ Diệt, chữ Yêu... Uy lực vô cùng, trong phút chốc, trong bầu trời này như có uy lực đại đạo vô cùng, đè ép thiên địa. Sở Thanh Y cuồng bạo công kích chống cự, Tần Vấn Thiên vẫn tiến lên, thần quang lưu động trên Tiên Đìa, một hư ảnh đại bàng quét tới.
- Oanh, oanh, oanh...
Sở Thanh Y không ngừng gặp sức mạnh công phạt cường đại, cuối cùng một chưởng ấn siêu phàm của Tần Vấn Thiên tập kích tới, đánh bay nàng, khiến nàng hộc máu.
Tần Vấn Thiên liên tục bước, tiếp tục công kích, mấy chưởng ấn đồng loạt đánh xuống, Tiên Đài Sở Thanh Y đã xuất hiện kẽ nứt, bị thương tổn cực kỳ lớn, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, bị Tần Vấn Thiên cường thế nghiền ép.
Bàn tay Tần Vấn Thiên bắt tới, trực tiếp ụp chưởng ấn lên trên thân thể bị thương của Sở Thanh Y, tùy tiện là có thể tru diệt.
- Ngươi giết ta đi.
Sở Thanh Y mặt xám như tro tàn, lại một lần nữa bị đả kích, khiến cho nàng hoài nghi bản thân, trong lòng có chút bi ai.
- Giết ngươi? Vậy chuyện ngươi làm với sư đệ ta lúc trước cứ như vậy mà bỏ qua?
Tần Vấn Thiên cười nhạt, thu hồi chưởng ấn. Hắn vươn bàn tay kéo thân thể Sở Thanh Y lại gần, rồi trực tiếp ôm vào trong ngực:
- Từ hôm nay, Sở Thanh Y ngươi sẽ là nữ nổ cho ta, nghe theo sự chỉ huy và sai khiến của ta. Ta muốn xem thử một chút, thánh nữ nhà ngươi có thể kiêu ngạo đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận